“Dẫn con gái ông đi ngay cho bà!” Bà ta quát cha Điền.
Cha Điền rụt cổ lại, nhưng sau đó nghĩ đến Điền Kim Hoa là sức lao động, trở về vừa vặn làm hết việc đồng áng,
Hơn nữa, nhà họ Lục có bốn đứa con trai đang nằm trong tay Điền Kim Hoa, ông ta không tin Lục Cương Quốc không tới đón cô ta về.
Đến khi ấy thuận thế đưa ra chuyện con trai út của ông ta, vậy là đại sư cũng thành rồi.
Ông ta duỗi tay đỡ Điền Kim Hoa dậy: “Con gái, về nhà với cha, không ở đây chịu nhục nữa!”
Cha Điền dịu dàng giống một người cha hiền, Điền Kim Hoa sững sờ, trong nháy mắt bật khóc, giống như tìm được chỗ che chở: “Cha!”
Người nhà họ Lục trút giận, Điền Diệu Tổ bị giam vào căn phòng tối trong thôn.
Người nhà họ Điền lòng nóng như lửa đốt, nhưng cũng không có cách nào cả.
Mẹ Điền đau lòng đến mức đỏ mắt, bà ta trách con trai tại sao không chọn một chỗ hẻo lánh, bây giờ vì một con ranh con mà bị giam lại.
Điền Kim Hoa theo cha Lục đi về phía mẹ Điền, cô ta đỡ mẹ Điền dậy, chuẩn bị về nhà họ Điền nghĩ cách.
Đại Sơn thấy Điền Kim Hoa rời đi lập tức gào khóc: “Mẹ, mẹ đừng đi, mẹ đừng đi...;”
Mẹ Lục nghiêm mặt kéo Đại Sơn, Đại Sơn không giãy ra được chỉ có thể giơ tay không ngừng gọi Điền Kim Hoa.
Điền Kim Hoa quay đầu liếc mắt nhìn con trai với vẻ không nỡ, cô ta hơi dừng vài giây, rồi vẫn đi theo người nhà họ Điền.
Lục Giai Giai nhíu mày, thật sự chán ghét Điền Kim Hoa tới cực điểm.
Mẹ Lục vừa mới kêu Điền Kim Hoa cút về nhà họ Điền, vốn là muốn để cô ta hoàn toàn vạch rõ quan hệ với nhà họ Điền.
Không ngờ Điền Kim Hoa thật sự đi theo người nhà họ Điền.
Ngay cả con trai ở phía sau cầu xin cô ta đến đứt gan đứt ruột thì Điền Kim Hoa cũng chỉ nhìn có vài giây.
“Cô ta có bệnh sao?” Lục Giai Giai thì thầm.
Tiết Ngạn ở sau lưng cô gật đầu phụ họa: “Ngu ngốc.”
Lục Giai Giai: “...”
Lục Giai Giai lén liếc mắt nhìn Tiết Ngạn, trông thấy hàm dưới của đối phương, tầm mắt có thế nào cũng không dám nhìn lên nữa.
Lông mi cô hơi run lên: “Chị ta đúng là ngu ngốc.”
Nếu là người bình thường đã sớm muốn thoát khỏi nhà họ Điền rồi.
Thôn Tây Thủy cũng không thể vì một người cặn bã mà ảnh hưởng đến công việc, sau khi Điền Diệu Tổ bị khóa vào trong phòng tối, mọi người đều quay về đồng làm việc.
Lục Nghiệp Quốc không cho Lục Cương Quốc sắc mặt tốt, nhưng dưới yêu cầu của mẹ Lục vẫn đi gặt lúa trước.
Mà Lục Ái Quốc đã sớm chướng mắt gia đình phòng hai này rồi, anh ta không nói tiếng nào mà dẫn Trương Thục Vân đi ở trước nhất.
Mẹ Lục lo lắng Lục Giai Giai bị kinh hãi, dự tính buổi sáng không làm việc nữa, kéo cô định đi về nhà.
Lục Giai Giai lại quay đầu nói với Tiết Ngạn: “Đi tới nhà em uống nước đi, cách cũng gần, nhanh lắm.”
Ánh mắt của Tiết Ngạn liếc về phía mẹ Lục.
Mẹ Lục mím môi: “Tới nhà tôi uống nước đi.”
Tiết Ngạn lập tức hiểu ra ý của mẹ Lục, khóe môi anh không nhịn được mà nhếch lên, đi theo phía sau Lục Giai Giai.
Nếu là trước đây, Tiết Ngạn giúp Lục Giai Giai, mẹ Lục chắc chắn sẽ tươi cười đối đãi.
Nhưng bây giờ thì khác, Tiết Ngạn từ ân nhân cứu mạng có khả năng sẽ biến thành con rể tương lai.
Đây chính là người đàn ông tương lai muốn bắt cóc con gái của bà ta đi, sắc mặt của mẹ Lục thật sự không thể lạnh hơn được nữa.
Nghĩ đến năm sau con gái mình cũng mười tám rồi, chẳng phải chỉ có thể ở trong tay bà ta nửa năm nữa thôi sao?
Lúc này mẹ Lục nhìn Tiết Ngạn càng thấy không thuận mắt hơn, đến nhà rồi thậm chí còn chỉ huy anh đi gánh nước.
Tiết Ngạn cũng không dám chậm trễ một giây nào cả, cầm thùng nước trong nhà bếp đi ra ngoài.
“...” Lục Giai Giai mang vẻ mặt mơ hồ.
Đợi bóng lưng của Tiết Ngạn biến mất khỏi cổng nhà, Lục Giai Giai nhíu mày mím môi, bất mãn bảo: “Mẹ, Tiết Ngạn đã giúp con, sao mẹ lại hung dữ với anh ấy như thế, còn kêu anh ấy đi gánh nước nữa.”
“...” Mẹ Lục hừ lạnh: “Bản thân cậu ta muốn gánh, con hỏi cậu ta xem có muốn gánh không?”
Ngược lại bà ta muốn khách sáo với Tiết Ngạn, nhưng anh bằng lòng sao?
“... Nhưng thái độ đó của mẹ không phải là tiêu chuẩn của nhân vật phản diện hay sao?”