“Nhân vật phản diện cái gì?” Mẹ Lục hỏi với vẻ khó hiểu.
“Ý của con là chúng ta làm như thế là không đúng.”
“Không đúng ở đâu?”
Lục Giai Giai nôn nóng: “Chúng ta phải bình dị dễ gần, không thể tùy tiện bắt nạt người khác, đặc biệt là loại người như Tiết Ngạn, tương lai có khả năng...” trở thành người của đại lão.
Cô cũng không biết nên giải thích với mẹ Lục thế nào nữa, chỉ hận không thể giậm chân: “Dù sao mẹ kêu Tiết Ngạn đi gánh nước là không đúng, mẹ, bình thường mẹ phải chú ý nhiều hơn, phải có lý có tình mới có thể bắt nạt người được.”
“...” Động tác múc nước trong nồi của mẹ Lục dừng lại, ánh mắt khác thường: “Mẹ bắt nạt cậu ta khi nào? Lúc này mới được bao lâu thôi, con bảo vệ cậu ta như thế làm gì?”
Bây giờ con gái bà ta có ý với tiểu tử Tiết Ngạn đó, mẹ Lục mặt mày lạnh như băng, trong lòng khó chịu.
Lục Giai Giai thấy sắc mặt của mẹ Lục khó coi còn tưởng bà ta tức giận.
Cô duỗi ngón tay tới, dè dặt kéo áo của mẹ Lục: “Mẹ, mẹ đừng tức giận, không phải con có ý đó đâu, con chỉ cảm thấy mẹ đối xử với ân nhân cứu mạng của con như thế là không đúng cho lắm.”
“Mẹ tức, mẹ tức cái gì” Mẹ Lục gân cổ lên quát.
Lục Giai Giai: “...”
Lúc này, Tiết Ngạn xách một thùng nước đi qua, Lục Giai Giai thấy thế vội vàng mở lu nước, chỉ sợ anh nổi giận: “Đổ vào đây là được rồi.”
Cô thật sự quá khổ mà, dỗ người này dỗ người kia.
Lục Giai Giai lau mồ hôi tinh mịn trên trán.
Cô nhanh chóng cầm chậu rửa mặt trên đất, múc một gáo nước cho Tiết Ngạn: “Qua đây rửa mặt trước đi.”
Tiết Ngạn lắc đầu, giữa đôi mày không còn vẻ sắc bén trước đó nữa, anh thấp giọng đáp: “Tôi đi gánh đầy lu nước trước đã.”
Anh nói rồi cầm thùng nước đi ra ngoài, Lục Giai Giai nhìn sắc mặt của anh, thấy anh không có vẻ gì là tức giận, ngược lại bộ dáng còn cam tâm tình nguyện, trong lòng lại hơi ngơ ngác.
Tính cách của Tiết Ngạn thật sự càng ngày càng tốt đấy nha.
Không đúng, không phải Tiết Ngạn nể mặt nhà cô là nhà đại đội trưởng nên mới miễn cưỡng làm những việc này đấy chứ.
Dù sao quyền lực của cha Lục ở trong thôn cũng rất lớn, đặc biệt là gia đình Tiết Ngạn còn khá nhạy cảm nữa.
Lục Giai Giai vung chân định đuổi ra ngoài, nhưng vừa bước được một bước đã bị mẹ Lục gọi lại: “Con qua đây, nói với mẹ chuyện của Điền Diệu Tổ là sao?”
“Cái này không gấp.”
“Sao không gấp, xảy ra chuyện lớn như thế cũng không sợ, không hổ là con gái mẹ.” Mẹ Lục chỉ không muốn cho Lục Giai Giai đi tìm Tiết Ngạn mà thôi.
Nhìn bộ dáng không có triển vọng đó, mẹ Lục quay đầu hỏi: “Ba đứa con bên phòng hai nói không chừng còn đang khóc, Điền Kim Hoa về nhà họ Điền, Lục Dạ mới hai tuổi, con nói xem nên chăm sóc thế nào đây?”
“Đương nhiên là để anh hai chăm sóc rồi ạ.” Lục Giai Giai lập tức thu lại suy nghĩ đi tìm Tiết Ngạn, cô đáp: “Tình hình bây giờ còn không phải do anh hai cứ đòi lấy Điền Kim Hoa mới tạo thành hay sao? Phải cho anh hai biết lỗi mà bản thân phạm cũng phải tự mình gánh lấy.”
“Mẹ định tìm một người khác cho anh hai con.”
“...” Lục Giai Giai hơi dừng lại: “Mẹ thật sự muốn tìm vợ khác cho anh hai sao, nhưng bây giờ hai người bọn họ vẫn chưa ly hôn mà.”
“Bà đây nói chuyện giữ lời, đã nói bỏ tiền tìm một cô vợ khác cho thằng hai thì tìm đứa khác cho nó.” Mẹ Lục thở dài: “Điền Kim Hoa tốn gần ba mươi đồng, mẹ thấy cả đời này cô ta cũng không thay đổi được đâu, không đổi cô ta thì phòng hai sẽ thành nhà họ Điền tiếp theo quá.”
Lục Giai Giai biết mẹ Lục nói có lý, nhưng mấy đứa cháu trai cháu gái đó của cô sợ là không nghĩ như thế.
Cô nói với vẻ do dự: “Đại Sơn, Lục Hảo với mấy đứa nó có khả năng sẽ bài xích...”
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Nếu ai không muốn vậy qua đó sống với Điền Kim Hoa, nếu như Lục Cương Quốc không đồng ý ly hôn, vừa vặn mẹ cũng không cần bỏ sính lễ nữa, phòng hai muốn sống thế nào thì cứ sống như vậy đi?”
Lục Giai Giai vâng một tiếng với vẻ không yên lòng, tầm nhìn chuyển đến ngoài cửa, Tiết Ngạn lại xách một thùng nước đi qua.