Lục Giai Giai bưng nửa non bát đậu xanh ra ngoài, lúc này Tiết Ngạn đã uống hết nước, thấy anh đứng dậy định đi, cô lập tức đặt cái bát lên bệ bếp.
“Mẹ, con đi tiễn Tiết Ngạn nhé.” Lục Giai Giai có hơi ngại, buổi trưa Tiết Ngạn đã giúp cô, tới nhà cô uống nước còn giúp nhà bọn họ gánh hai thùng nước nữa.
Nhưng... cô cứ cảm thấy loạn sao ấy.
Lục Giai Giai lại muốn tặng hai con cá cho Tiết Ngạn để báo đáp, kêu buổi trưa anh về lấy.
Trong lòng mẹ Lục chợt nghẹn một cục tức, đứng dậy đi đến sau lưng Lục Giai Giai, hai người cùng nhau tiễn Tiết Ngạn ra ngoài.
Lục Giai Giai: “...”
...
Điền Kim Hoa theo cha Điền và mẹ Điền về nhà, vừa về đến nhà con trai của Điền Quang Tông là Đại Phi đã nhào lên người Điền Kim Hoa, hỏi với vẻ chờ mong: “Cô ơi, cô có mang đồ ăn cho Đại Phi không?”
Điền Kim Hoa có hơi lúng túng: “Không... không có.”
Nụ cười trên mặt Đại Phi lập tức biến mất: “Cháu biết ngay cô chắc chắn cho con trai cô ăn hết rồi, bà nội nói nhà các cô được chia rất nhiều thịt heo rừng, còn có cả cá nữa, nhưng không nỡ chia cho chúng cháu một miếng nào cả.”
“Không có, cô thương Đại Phi nhất, Đại Phi không biết sao?”
“Vậy cô ơi, Đại Phi cũng muốn ăn cá.” Đại Phi mỉm cười làm nũng, học theo lời mà mẹ Điền dạy mình: “Đến khi đó cháu nhất định sẽ hiếu thuận với cô hơn Đại Sơn, ai dám bắt nạt cô, cháu sẽ lên đánh chết nó.”
Điền Kim Hoa cảm động đến mức sắp bật khóc, nhưng mẹ Điền lại ôm Đại Phi khóc trước: “Đại Phi, chú út của cháu xảy ra chuyện rồi.”
Đai Phi không có phản ứng gì cả, chú út luôn giành đồ ăn với nó, cũng không thương nó, bây giờ xảy ra chuyện vừa vặn sẽ không giành đồ với nó nữa.
“Mẹ, mẹ nói với Đại Phi chuyện này làm gì?” Điền Quang Tông che chở con trai mình ở phía sau: “Nó còn nhỏ như vậy, đến khi đó lỡ như bị dọa sợ phát sốt thì phải làm sao?”
“Đúng đúng.” Mẹ Điền lau nước mắt, trong đám cháu chắt của bà ta thì bà ta thương đứa cháu trai cả này nhất.
Mẹ Điền quay đầu nhìn cha Điền: “Ông nó, ông nói phải làm sao bây giờ?”
“Thằng hai đã bị đánh thành ra như thế, chuyện này cũng có thể kết thúc được rồi.” Cha Điền khom người: “Không phải chỉ là muốn bắt nạt một đứa con gái thôi sao, thằng hai nhà mình cũng chưa thành công, chưa xảy ra chuyện lớn gì cả, chỉ là chịu tội mà thôi, đợi trở về lại từ từ bù đắp cho nó sau.”
“Nhưng lỡ như bị nhốt lại thì phải làm sao? Đừng quên nhà họ Lục chính là đại đội trưởng, ông ta còn có đứa con trai làm lính ở bên ngoài đó.”
“Đại đội trưởng thì sao? Nếu như ông ta dám làm ra chuyện gì thì chúng ta cứ đi kêu oan, tôi không tin ông ta còn có thể bắt hết cả nhà chúng ta lại.”
Mẹ Điền cảm thấy có lý, nhưng bà ta vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt: “Chỉ vì một con nhãi ranh mà thằng hai nhà chúng ta phải chịu tội lớn.”
Bà ta tức mà không có chỗ xả, nhìn thấy Điền Kim Hoa ở bên cạnh mới ra sức cấu véo lên người cô ta: “Mày nói xem mày gả tới nhà họ Lục cũng gần mười năm rồi, bây giờ đến ngay cả cứt cũng không bằng, giúp em trai mày nói một câu cũng không xong.”
Điền Kim Hoa rụt tay lại trốn: “Mẹ, chuyện này cũng không thể trách con được, mẹ chồng con quá lợi hại, hơn nữa, đầu óc bà ta không bình thường, không thương con trai cũng không thương cháu trai, cứ cố tình đi thương một đứa con gái, con cũng hết cách mà.”
“Hết cách? Tao thấy mày là đồ bỏ đi thì có.” Vẻ mặt của mẹ Điền dữ tợn: “Mày đẻ cháu trai cho nhà họ Điền, nếu như con trai đứng về phía mày thì mày còn sợ bà mẹ chồng đó không nghe mày hay sao?”
“Đại Sơn?” Điền Kim Hoa vừa trốn mẹ Điền vừa nghĩ đến con trai mình, tròng mắt đảo như bi.
Cô ta có cách khiến Lục Cương Quốc không ly hôn với mình rồi.
Điền Kim Hoa không tin nhà họ Lục không tiếc đứa cháu trai Đại Sơn này.
Buổi trưa Điền Diệu Tổ bị người bên trên phái xuống dẫn đi, sắc mặt của anh ta tái nhợt, chỉ có sức rên rỉ.