Cha Lục uống một bát nước: “Cha đã hỏi tình hình hôm nay rồi, có thể vào tù ba, bốn năm.”
“Ba, bốn năm ạ?”
Lúc ở trường học Lục Giai Giai biết có một khoảng thời gian tội lưu manh vô cùng nghiêm trọng, ngay cả nói chuyện trêu chọc nữ giới vài câu cũng có thể vào ngồi tù.
Nhưng bây giờ Điền Diệu Tổ lại chỉ bị giam ba, bốn năm, nói cách khác là tội danh này vẫn chưa nghiêm khắc hẳn.
Đúng là hời cho anh ta quá.
Cha Lục liếc mắt nhìn con gái mình một cách cẩn thận, hỏi: “Có phải bị dọa sợ rồi không? Chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói với cha mẹ, đừng giấu trong lòng, nghe chưa hả?”
Ông ta nghe nói con gái bị bắt nạt rất dễ trở nên khác thường.
Lục Giai Giai lắc đầu: “Con không sao, thật ra hôm nay Điền Diệu Tổ hoàn toàn không đuổi kịp con, anh ta vừa béo vừa mập, còn bị con đánh nhiều như thế, cứ như thằng đần thậm thọt đuổi theo con ấy.”
Cô là người dễ bắt nạt như vậy sao?
Buổi trưa lúc ăn cơm, bầu không khí cực trầm thấp, ba đứa con của phòng hai vùi đầu ăn cơm, Đại Sơn thì vừa ăn vừa khóc.
“Hu hu hu, thật sự không giống đàn ông nhà họ Lục chúng ta một chút nào cả.” Mẹ Lục thấy phiền muốn chết: “Điền Kim Hoa đã đi rồi, bà đây cũng không nói cho các cháu ra ở riêng nữa, các cháu ăn và mặc cũng có gì khác với bình thường không, còn nữa, cho dù cô ta ở nhà thì đã làm sao, ngày nào cũng nấu cơm ngon cho các cháu hay là ngày nào cũng may quần áo mới cho các cháu? Còn không phải là việc gì cũng phải tự mình làm à?”
Lục Hảo: “...” Hình như là như thế thật.
Lục Hảo nhìn mẹ Lục, đột nhiên thấy không còn sợ như vậy nữa.
Cô bé thật sự chỉ sợ cha lấy mẹ kế, đến khi đó mẹ kế sẽ dày vò bọn trẻ mà thôi.
Đối với Điền Kim Hoa, cô bé trừ sợ hãi ra thì vẫn là sợ hãi, sợ cô ta lén lút nhéo lên cánh tay mình, sợ cô ta chửi mình là thứ ti tiện.
Càng sợ Điền Kim Hoa ở trước mặt mình lải nhải, kêu cô bé nghe lời, sau này lớn lên sẽ đổi lấy sính lễ cho em trai.
Lục Giai Giai vì chuyện của Điền Diệu Tổ mà ở nhà hai nghỉ ngơi hai ngày, công việc đều là Lục Hoa đi cùng cô.
Buổi chiều cô đang trên đường định đi kiểm tra công điểm thì nhìn thấy Lục Thảo ở đằng trước lén lén lút lút vòng vào sân chăn heo.
Lục Giai Giai: “...”
Cô kéo Lục Hoa chạy bước nhỏ trốn bên vách tường, hai người một trên một dưới thò đầu nhìn vào trong.
Lục Thảo lén lút đi vào bên trong, gặp được Châu Văn Thanh đang gánh phân heo mới đau lòng bảo: “Văn Thanh, em tới rồi.”
Lục Giai Giai nghe giọng điệu nũng nịu này mà rùng mình một cái, nhưng đôi mắt lại không nhịn được mà trừng to hơn.
Vậy mà Lục Thảo và Châu Văn Thanh lại...
Hai người này bắt đầu từ khi nào vậy, là lần chia thịt heo đó Lục Thảo chắn trước mặt Châu Văn Thanh sao?
Châu Văn Thanh thấy Lục Thảo vừa xấu vừa đen ở cách đó không xa, mím môi lại với vẻ chán ghét, nhưng rất nhanh đã đổi sang vẻ mặt thâm tình: “Tiểu Thảo, sao em lại tới sớm như vậy? Làm việc cả buổi sáng chắc cũng mệt rồi đi?”
“Không sao, mẹ em nói cho em nghỉ buổi chiều, hôm nay em tới thăm anh.” Lục Thảo vuốt ve bím tóc to của mình với vẻ xấu hổ: “Em sợ anh mệt, còn nữa, em có quả trứng gà đặc biệt để dành cho anh đấy.”
“Lần trước em đã cho anh hai quả rồi, lần này nói thế nào anh cũng không thể nhận được. Em giữ lại từ từ bồi bổ đi.”
“Nhưng cơ thể của anh yếu quá, mới vài ngày thôi đã gầy đi nhiều như vậy rồi, chị họ cũng thiệt tình, em thấy chị ta cố tình báo thù anh thì có.”
Cô chỉ muốn đuổi Châu Văn Thanh ra khỏi cương vị công tác của mình lại chính là báo thù anh ta sao? Đây vốn là việc của Châu Văn Thanh cơ mà.
Hơn nữa nếu anh ta thật sự không muốn chăn heo thì có thể đi gặt lúa, không ai cản anh ta nhé.
Lục Giai Giai cắn răng.
Châu Văn Thanh cúi đầu tự trách: “Lúc trước anh đòi trứng gà của Giai Giai nên cô ấy mới giận như thế, thật ra anh có thể chống đỡ được, em đừng lo lắng cho anh.”
“Vậy sao mà được?” Lục Thảo nôn nóng.