Tiết Ngạn liếc mắt nhìn Lục Cương Quốc ở bên cạnh.
Ngày đó Điền Kim Hoa theo người nhà họ Điền đi, cũng không cần chồng và con nữa, nói không chừng chính là vì mấy đứa trẻ này nên tâm trạng của Lục Giai Giai mới không tốt.
Tiết Ngạn mặt mày nặng nề, đi đến bên cạnh Lục Giai Giai, hỏi: “Không vui?”
Tiết Ngạn chợt giật mình một cái, cô chớp mắt: “Không, không có gì không vui cả.”
Cô không vui sao?
Không hề…
“Tôi cảm giác được.” Tiết Ngạn liếc mắt nhìn bím tóc đung đưa của Lục Giai Giai: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Giai Giai đảo mắt một cái, có hơi chột dạ.
Cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là có hơi xấu hổ, không muốn để ý đến Tiết Ngạn mà thôi.
Nhưng như vậy lại trông có vẻ mình vô lý quá, rõ ràng là bản thân cô đoán có phải Tiết Ngạn thích mình không, kết quả bị vả mặt, cuối cùng cô còn buồn bực hờn dỗi.
“Không sao, em không giận gì cả.” Cái đầu nhỏ của Lục Giai Giai lắc thành cái trống bỏi, kiên quyết không thừa nhận.
Cô không phải người vô lý làm ầm lên như thế.
Tiết Ngạn mím đôi môi mỏng thành đường thẳng, anh phiền muộn vì Lục Giai Giai có chuyện lại giấu mình, mới chuyển đề tài hỏi: “Dâu ngon không?”
Giọng nói của anh tự mang theo hơi lạnh, Lục Giai Giai lén lút liếc mắt nhìn Tiết Ngạn, thấy gương mặt anh căng lên, một vết hằn ở mi tâm khiến anh trông có vẻ vô cùng hung dữ.
Cô vội vàng gật đầu: “Dâu rất ngon, chỉ là ngon quá nên bị em ăn hết sạch rồi.”
Ý lạnh trên mặt Tiết Ngạn tan dần đi, khóe môi hơi nhếch lên, ừm một tiếng.
Hai người sóng vai nhau đi đằng trước, Lục Cương Quốc bị bỏ lại phía sau.
Lúc này, ánh mặt trời chỉ còn lại một chút dư âm ảm đạm, Lục Giai Giai nhìn con đường trước mặt, đột nhiên trên cây rớt xuống một thứ, đập bộp một phát vào đầu cô.
Cô không cảm thấy đau gì cả, thầm nghĩ không phải là phân chim đấy chứ, nhưng vừa duỗi tay sờ một cái, đột nhiên lại mò được một thứ nhỏ nhắn trơn trơn, biết nhúc nhích lại còn có vòi.
“!” Lục Giai Giai lập tức trừng to mắt, cô không biết trên đầu mình là thứ gì, nhưng cô biết nó còn sống, biết động…
Nói không chừng là một con sâu béo.
Á á á á…
Lục Giai Giai túm chặt lấy cánh tay Tiết Ngạn, đầu sáp về phía anh, giọng nói run lên: “Có thứ rớt xuống đầu em, anh lấy xuống giúp em đi, đánh chết nó hộ em…”
Tiết Ngạn không ngờ Lục Giai Giai lại đột nhiên lại gần anh, hai người cách nhau rất gần, một mùi hương nhẹ nhàng phả vào trong mũi.
Ngọn lửa trong lòng Tiết Ngạn lập tức bốc lên, một tay anh chạm lên cái eo xoay lung tung của Lục Giai Giai, yết hầu nhúc nhích lên xuống, ngay cả không khí hít thở ra vào cũng mang theo hơi nóng.
“Nó nhúc nhích, nó nhúc nhích…”
Trên đỉnh đầu Lục Giai Giai truyền tới cảm giác ngọ nguậy, cô duỗi một tay khác quơ trên đầu nhưng mấy lần liền đều không hất được nó xuống.
Lục Giai Giai sắp khóc luôn rồi, gương mặt nhỏ xinh xắn tràn đầy vẻ kinh hãi, cô mím môi, giống như một khắc sau có thể khóc ngay được.
Tiết Ngạn không ngờ Lục Giai Giai lại sợ thành ra như thế, anh duỗi tay nhanh chóng lấy con sâu xuống.
Lục Giai Giai túm chặt lấy áo anh.
“Đừng sợ, lấy xuống rồi.” Tiết Ngạn giơ con sâu béo màu xanh ra trước mặt Lục Giai Giai.
“!” Cô lập tức trốn xa Tiết Ngạn một mét.
Xúc cảm trên tay đột nhiên biến mất, Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai gấp đến mức đầu bốc khói: “Không phải sâu lông đấy chứ? Anh mau ném đi!”
“Không phải, đây là ấu trùng đậu trên cây, có thể ăn được.”
“…” Lục Giai Giai nhìn con sâu màu xanh lục to cỡ ngón tay cái trên tay Tiết Ngạn, cô chỉ hận không thể ném xuống đất dẫm vài phát, vậy mà Tiết Ngạn còn đòi ăn.
Cô kéo khóe miệng: “Vậy anh tự ăn đi, chắc chắn bổ sung protein.”
Tiết Ngạn hơi nghiêng đầu: “Protein gì?”
Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn đi về phía mình, vội vàng giơ tay: “Em không thích sâu bọ, anh mang nó cách xa em một chút.”
Cô nhìn thấy mà da đầu tê rần, nhanh chóng bỏ qua Tiết Ngạn định rời đi.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn Lục Giai Giai trốn còn không kịp, lại liếc mắt nhìn ấu trùng trên tay mình, anh giơ tay ném đi, rồi nhấc chân đi về phía Lục Giai Giai.