Một loạt sự việc này diễn ra quá nhanh, Lục Cương Quốc vốn là một người chất phác, anh ta thấy bước chân hai người đẩy nhanh nên cũng vội vàng đi theo.
Đến nhà, Lục Giai Giai vẫn cảm thấy da đầu mình ngứa ngáy.
Con sâu xanh lục to như thế, vừa rồi còn nằm ngay trên đầu.
Vừa rồi cô cũng không chảy máu, sao động vật mà con gái sợ đều chạy hết lên người cô vậy, lần trước là rắn, lần này là sâu, đều là rớt thẳng xuống trước mặt.
Lục Giai Giai vội vàng đi vào nhà, mẹ Lục bị vẻ mặt đau khổ của con gái dọa hết hồn: “Sao thế? Có phải có người nào bắt nạt con không?”
Cái xẻng trong tay mẹ Lục vung vút vút.
“Không ạ.” Lục Giai Giai cầm canh cá đã chuẩn bị xong từ lâu đi ra ngoài, đưa cho Tiết Ngạn đang ở ngoài cửa.
Tiết Ngạn nhìn canh cá nhạt nhẽo trong bát, trong đầu có thứ gì đó phá kén chui ra, anh hỏi: “Không phải cay…”
“Ồ, em nghĩ lại.” Ánh mắt của Lục Giai Giai nhìn sang hướng khác: “Bây giờ trời nóng như vậy, ăn cay dễ nóng trong người, không tốt đối với cơ thể, cho nên chỉ nấu canh thường thôi.”
Mỗi lần khi cô nói dối ánh mắt đều thích nhìn lung tung, Tiết Ngạn đã sớm phát hiện ra điểm này.
Anh lập tức nghĩ đến một loại khả năng, thấp giọng hỏi: “Hôm nay cô giận tôi?”
“!” Đôi mắt to của Lục Giai Giai đảo càng nhanh hơn, trong hoảng loạn kèm thêm một chút chột dạ: “Anh nói lung tung cái gì? Em giận anh khi nào? Sao em phải giận anh? Em cũng không có lý do để giận anh!”
Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai lắc đầu, cố gắng nhấn mạnh: “Không giận, em thật sự không giận.”
“…” Khóe môi của Tiết Ngạn co rút, có hơi vụng về: “Lục Giai Giai, nếu tôi làm sai ở đâu thì cô có thể nói với tôi, bằng không tôi không thể đoán ra được.”
Bình thường anh am hiểu quan sát suy nghĩ của người khác, nhưng bây giờ anh lại không đoán ra được rốt cuộc Lục Giai Giai đang giận dỗi chuyện gì.
Thái độ hỏi của Tiết Ngạn rất chân thành, Lục Giai Giai chỉ hận không thể tìm một cái rãnh chui vào, cô thật quá đáng, từ đầu đến cuối đều là một mình cô vô lý gây sự.
Nghĩ đến đây, đột nhiên cô phát hiện ra phản ứng của mình hôm nay quá khích quá.
Không phải… không phải cô thích Tiết Ngạn đấy chứ…
“?” Lục Giai Giai nghĩ đến loại khả năng cũng giật nảy mình, cô đột nhiên trừng mắt: “Trời tối như vậy rồi, anh còn không mau về đi!”
Sắc trời đã hoàn toàn mờ tối, bóng trăng mùa hè sáng trong, cô gái trẻ với đôi mắt to tròn, nghển cổ, toàn bộ vẻ mặt đều đang cố gắng nói ra cô rất hung dữ.
Tiết Ngạn không biết tại sao đột nhiên lg lại nổi cáu, trong lòng có hơi khó hiểu, anh muốn hỏi nhưng lại không biết phải hỏi gì.
“Cô…”
“Anh đi đi.”
Thấy Tiết Ngạn bất động, Lục Giai Giai không kiềm chế được biểu cảm trên gương mặt, bím tóc nhỏ vung một cái đến trước ngực, cô quay người đi vào cửa nhà.
Lục Giai Giai trở về nhà bếp cầm bát uống mấy hớp nước lạnh.
“Sao thế con?” Mẹ Lục giành cái bát trong tay Lục Giai Giai: “Con nói không cho người trong nhà uống nước lạnh mà sao con còn dẫn đầu uống?”
“Không ạ.” Lục Giai Giai ho khan một tiếng, ánh mắt mơ hồ, cơ thể nhỏ nhắn đứng thật nghiêm: “Chỉ là gần đây hơi nóng nảy…”
“Thật sao?” Mẹ Lục có hơi khó tin: “Ai bắt nạt con thì nói với mẹ, xem bà đây có đánh chết nó không!”
Lục Giai Giai nghển cổ: “Ai dám bắt nạt con? Nếu ai bắt nạt con, tự con cũng có thể giải quyết!”
“Con bé ngốc này, tự con giải quyết làm gì? Tay chân nhỏ tí, con nhìn các anh trai của con đi, tụi nó đều cao lớn thô kệch, không dùng thì phí.” Mẹ Lục kiên nhẫn dạy dỗ: “Làm anh trai không để trút giận cho em gái thì nuôi tụi nó làm gì?”
Nuôi mấy thằng con trai ngốc này không phải chỉ để chống lưng cho con gái bà ta hay sao?
Trong đầu Lục Giai Giai nhanh chóng nghĩ đến Tiết Ngạn, cô lắc đầu.
Vẫn nên bỏ đi, các anh chưa chắc đã đánh lại được Tiết Ngạn.
Rất nhanh, nhà họ Lục đã ăn cơm tối.