“Bà thích nghe Tiểu Hoa nói lời này,” Mẹ Lục cười đến mức khóe mắt hằn nếp nhăn, bà ta thêm một cái đuôi cá nữa cho Lục Hoa: “Ăn nhiều vào, đây đều là cá của cô út cháu, cũng coi như là cô út cháu không thương cháu uổng công.”
Lục Hoa nghiêng đầu cười.
Lục Giai Giai cười đáp lại.
Đột nhiên cô phát hiện ra ở đâu có mẹ Lục, ở đó cô hoàn toàn không cần giao tiếp với người.
Tất cả đều rất bằng phẳng!
Trương Thục Vân ở bên cạnh dịu dàng chen lời vào: “Mẹ, quần áo của em gái cứ đưa cho con là được, con sẽ giặt hộ em luôn.”
Quần áo của Lục Giai Giai vẫn luôn là cô ta và Điền Kim Hoa thay nhau giặt, bây giờ Điền Kim Hoa đi rồi, hiển nhiên việc này rơi lên người một mình cô ta, vừa vặn có thể lấy ra thể hiện thái độ.
Mẹ Lục lầm bầm: “Đây vốn nên là cô giặt.”
Lục Giai Giai: “…”
Trương Thục Vân: “…”
Mẹ Lục hé miệng nói: “Lúc tôi còn trẻ, nếu như có cô em chồng giống như con gái tôi thì bà đây đã sớm mừng muốn chết rồi.”
“Cô giúp Giai Giai giặt vài bộ quần áo nhưng bây giờ ngày nào cô cũng ăn thịt mà con gái tôi mang về, cô hỏi nam nữ già trẻ trong toàn thôn này mà xem, mỗi ngày giặt thêm có hai bộ quần áo đã có thể ăn thịt mỗi bữa, cô xem ai không bằng lòng? Rõ ràng là cô được hưởng ké lại còn không biết xấu hổ khoe ra!”
Trương Thục Vân: “…” Hình như đúng là có đạo lý này thật.
Đúng là cô ta được hưởng ánh sáng của em chồng thật.
Mẹ Lục kiên trì cố gắng: “Cô đừng có ý kiến trong lòng, tôi nói cho cô biết, bây giờ con gái tôi mười bảy rồi, sắp phải gả ra ngoài, đợi nó gả ra ngoài, cô muốn giặt quần áo cũng không có mà giặt đâu, đợi ngày nào cũng chỉ được ăn bánh ngô đi.”
Trong lòng Trương Thục Vân căng thẳng.
Trước đây cô ta cũng muốn Lục Giai Giai sớm gả ra ngoài nhưng bây giờ cô ta lại không muốn để Lục Giai Giai gả đi nữa.
Cô em chồng tốt như vậy đi đâu tìm được, hơn nữa, bây giờ còn kiếm tiền lương cho gia đình nữa.
Buổi sáng lúc ghi chép công cụ Lục Giai Giai cố tình không nhìn Tiết Ngạn, cúi đầu ghi xong chỉ ừm một tiếng.
Sắc mặt vốn lạnh lùng và u ám của Tiết Ngạn phủ thêm một lớp sương lạnh.
Triệu Xã Hội chen đến trước mặt Lục Giai Giai, trên mặt là nụ cười ngớ ngẩn: “Em Giai Giai, hai ngày nữa là vụ thu hoạch kết thúc, anh cũng phải về thị trấn rồi, em có muốn lên đó đi dạo không, anh nghe nói cửa hàng tổng hợp lại nhập một lô quần áo mới, vô cùng đẹp, rất thích hợp với cô gái trẻ tuổi như em.”
Khi anh ta gọi em Gia Giai còn mang theo chút ngấy ngớn, da đầu của Lục Giai Giai lập tức tê rần, cô nghiêm túc chỉ trích: “Bây giờ tôi đang làm việc, xin hãy gọi tôi là đồng chí Lục.”
“Đúng, đồng chí Lục, khi nào lên thị trấn anh sẽ gọi em.” Triệu Xã Hội đổi cách xưng hô, nhưng khi gọi đồng chí Lục lại quành một cái, hai người trông có vẻ hơi mờ ám.
Lục Giai Giai đau đầu, cô trừng mắt nhìn Triệu Xã Hội, cúi đầu không để ý đến anh ta nữa.
Lúc này, Tiết Ngạn quay đầu liếc mắt nhìn, vừa vặn trông thấy Triệu Xã Hội đang xum xoe, ngón tay anh dùng sức siết lại, vẻ mặt lạnh lùng rời đi.
Triệu Xã Hội thấy Lục Giai Giai căng gương mặt nhỏ, lông mi hạ xuống, cả người lạnh như sương giá, trong lòng chợt giật mình.
Đây là kinh nghiệm đặc biệt đi tìm người xin, đối phương đã dùng cách này lấy được vợ thành công, sao đến chỗ anh ta lại đóng chặt cửa vậy.
Lục Nghiệp Quốc không nhìn nổi nữa, xách cổ áo Triệu Xã Hội lôi ra ngoài, cũng may bọn họ tới sớm, xung quanh không có đến mấy người, bằng không anh ta đã đánh Triệu Xã Hội một trận rồi.
Quá ngả ngớn, bộ dáng trêu đùa em gái anh ta!
Anh ta đồng ý cho Triệu Xã Hội theo đuổi em gái mình nhưng chưa từng nói người này có thể trêu đùa em gái anh ta.
“Thằng khốn nhà cậu, vừa rồi gọi vớ vẩn gì thế?” Lục Nghiệp Quốc túm cổ áo Triệu Xã Hội, đẩy anh ta va vào thân cây.
Sắc mặt của Triệu Xã Hội sa sầm: “Tôi chưa từng theo đuổi ai cả, đây là lần đầu tiên nên không có kinh nghiệm, tôi hỏi những người khác, người ta nói theo đuổi đối tượng toàn như thế à.”