“… Không cho phép cậu gọi em gái tôi như vậy nữa.”
“Biết rồi.” Triệu Xã Hội gỡ tay Lục Nghiệp Quốc ra, đi qua bên cạnh ngồi xổm xuống, ngẩng đầu hỏi: “Cậu nói xem tôi có thể theo đuổi được em gái cậu không?”
Sao anh ta cứ cảm thấy Lục Giai Giai sẽ không nhìn trúng anh ta nhỉ?
“Không biết nữa.” Lục Nghiệp Quốc ngồi xổm xuống bên cạnh Triệu Xã Hội, hai người đàn ông cao một mét tám mấy trông như hai con chim cút.
Triệu Xã Hội im lặng một lúc, cũng không biết nghĩ đến gì mà lại ưỡn thẳng ngực: “Tôi cảm thấy xác suất tôi theo đuổi được vẫn rất cao, cậu xem, điều kiện nhà tôi không tồi, tôi còn đang làm việc ở thị trấn, điều quan trọng nhất là tôi vô cùng thích em gái cậu, nếu tôi lấy được em ấy chắc chắn sẽ không để em ấy làm gì hết, khiến em ấy cả ngày đều vui vẻ, hưởng phúc cả đời.”
“Đúng, cậu nói như vậy tôi cảm thấy xác suất cậu theo đuổi thành công cũng rất cao, nhưng cậu nhất định phải đảm bảo với tôi.” Lục Nghiệp Quốc nhìn Triệu Xã Hội với vẻ cảnh cáo: “Cậu nhất định phải tốt với em gái tôi, không được phép bắt nạt nó dù chỉ một lần, càng không thể để nó khóc.”
“Cậu còn không biết tôi thích Lục Giai Giai bao nhiêu sao?” Triệu Xã Hội quả thật chỉ hận không thể thề với trời: “Nhiều năm như thế, trừ mẹ tôi ra, dù cô ấy mắng tôi thì tôi cũng không giận, những cô gái khác tôi cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, dám há miệng chửi tôi xem có ăn đòn không.”
“Vậy… hay là cậu cũng lén lút đi đánh Điền Quang Tông một trận đi.” Lục Nghiệp Quốc sáp lại gần Triệu Xã Hội, nhỏ giọng nói: “Không phải hôm qua Điền Quang Tông bị người đánh hay sao? Em gái tôi vui muốn xỉu, nếu như cậu cũng đánh Điền Quang Tông một trận vậy em gái tôi chắc chắn cũng sẽ sung sướng.”
“Thật hả?” Triệu Xã Hội mừng rỡ trừng to hai mắt, nhưng rất nhanh đã cụp xuống ủ rũ, anh ta hạ mí mắt: “Hôm qua Điền Quang Tông bị đánh quá thảm, nếu như tối nay tôi lại đi đánh lén anh ta nữa vậy sẽ đánh người ta chết quá, chỉ có thể đợi hai ngày nữa anh ta khỏe lên một tí thì tôi mới có thể đi thôi.”
Triệu Xã Hội thở dài thườn thượt: “Nếu như Điền Diệu Tổ cũng ở đây thì tốt rồi.”
Như vậy anh ta có thể đánh Điền Diệu Tổ.
Khi hai người nói chuyện, La Khinh Khinh bước qua từ bên cạnh.
Gần đây người ở ký túc xá thanh niên trí thức đều tránh cô ả còn chẳng kịp, chỉ sợ có quan hệ gì đó với cô ả khiến cô ả sống rất không tốt.
Cô ả nhất định phải gả cho Lục Nghiệp Quốc nhanh nhất có thể, chỉ cần gả cho Lục Nghiệp Quốc thì tình hình của cô ả có thể nhanh chóng cải thiện, nói không chừng còn có thể dựa vào quan hệ lấy được danh sách sinh viên đại học Công Nông Binh.
“La Khinh Khinh.” Triệu Xã Hội nhìn cô gái ở cách đó không xa, dùng tay huých vào người Lục Nghiệp Quốc.
La Khinh Khinh mặc một bộ váy liền màu trắng, mái tóc tết thành hai bím bồng bềnh giống Lục Giai Giai, đôi mi thanh tú cong cong, môi đỏ hồng hào, lọi ra cẳng chân nhỏ trắng nõn.
Hôm nay cô ta trang điểm rất sáng mắt, trên mặt thiếu đi vẻ xa cách người, thu hút ánh mắt của rất nhiều người đàn ông chưa kết hôn.
Lâm Tú Hà nhỏ giọng “phi” một tiếng.
Hôm nay khi La Khinh Khinh ra cửa còn cố tình dùng nhọ nồi vẽ chân mày, miệng còn bôi ít mỡ heo, vừa nhìn đã biết muốn quyến rũ đàn ông rồi.
Quả nhiên con gái xinh đẹp đều tâm cơ.
Cô ta nghĩ rồi ánh mắt lại liếc về phía Lục Giai Giai trong phòng.
Lục Giai Giai đang cúi đầu viết chữ, mái tóc đen chạm vào gương mặt trắng nõn, sườn mặt tinh xảo ưa nhìn.
Lâm Tú Hà xoa trán mình, lần trước cô ta chỉ nói Tiết Ngạn là người xấu mà Lục Giai Giai đã ném đá vào cô ta, cục u sưng đến hai ngày này mới tiêu bớt.
Mỗi lần cô ta nghĩ đến đều tức nghiến răng nghiến lợi, không phải chỉ ỷ vào mình lớn lên ưa nhìn mà muốn làm gì thì làm sao.
Còn quyến rũ người đàn ông mà cô ta thích nữa chứ.
…