Anh ta cười khà khà, Lục Nghiệp Quốc tức giận đảo trắng mắt, huých khuỷu tay vào xương sườn của đối phương: “Lăn qua một bên, đừng cản trở tôi giặt đồ.”
“Để tôi xem là áo gì nào?” Triệu Xã Hội nói rồi nhanh chóng cầm cái áo trong chậu lên, chạy ra đằng xa giang ra nhìn.
… Cảm thấy cứ quen mắt sao ấy…
Lục Nghiệp Quốc đuổi theo giằng lại: “Có cái áo cũng nhìn.”
Triệu Xã Hội bĩu môi: “Keo kiệt.”
Hai người cùng đi đường, Triệu Xã Hội vỗ ngực mình: “Tôi biết quen ở đâu rồi, cái áo này của cậu giống của Tiết Ngạn quá trời, cậu nhìn vị trí vết vá này cũng y chang này.”
Lục Nghiệp Quốc: “!”
“Cậu nói lung tung gì đấy, áo ai giống áo của anh ta, là áo của anh ta giống áo của tôi nhét.” Tim anh ta đập thình thịch, nhưng lại cố gắng phủi sạch quan hệ giữa Tiết Ngạn với cái áo này.
Không thể để người khác biệt, bằng không danh tiếng của em gái anh ta sẽ hỏng mất.
Triệu Xã Hội xoa đầu: “Đương nhiên tôi biết cái áo không phải của Tiết Ngạn rồi, không nói nữa, cậu đi giặt áo đi, tôi về ăn cơm trước đây.”
Lục Nghiệp Quốc nhìn bóng lưng của Triệu Xã Hội biến mất, lại nhìn cẩn thận cái áo trong chậu.
“…” Áo của Tiết Ngạn ở trong phòng của em gái anh ta, Lục Nghiệp Quốc cảm thấy hít thở không thông.
Thằng cha Tiết Ngạn này lại dám bắt nạt em gái anh ta, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.
Bên này, mẹ Lục nấu một bát trứng gà nước đường đỏ cho Lục Giai Giai trước, sau đó chuẩn bị giặt cái váy bị bẩn của cô.
“Để con giặt cho.” Lục Giai Giai duỗi tay.
“Vừa đến kỳ, đừng đụng vào nước lạnh.”
“Con thấy rất khỏe mà.” Lục Giai Giai xoa bụng: “Con chỉ cảm thấy hơi trướng bụng thôi, không có gì khác với bình thường hết.”
“Thế cũng không thể đụng vào nước lạnh được.” Mẹ Lục vung tay: “Mau uống đi, việc trong nhà có người làm rồi.”
Gần đến giờ ăn cơm, Lục Nghiệp Quốc mới bưng cái chậu về nhà, mặt mày anh ta tối tăm phơi cái áo lên.
“Anh tư, ăn cơm thôi.” Lúc Lục Giai Giai đi ngang qua tiện gọi luôn Lục Nghiệp Quốc.
Có anh trai thật quá tốt, chuyện gì cũng giúp cô làm hết, ngay cả quần áo cũng giặt giúp cô.
Nếu như buổi tối săn được hoẵng thật, cô quyết định sẽ từ từ bù đắp cho Lục Nghiệp Quốc.
Lục Giai Giai lại gần anh ta, nhỏ giọng bảo: “Mẹ vừa nói lát nữa sẽ cho anh thêm một miếng cá đấy.”
“…” Lục Nghiệp Quốc lập tức chảy mồ hôi ròng ròng, ánh mắt của anh ta lập lòe: “Không cần đâu, anh tư nào cần ăn thêm cá, em mới nên ăn nhiều hơn.”
Đôi mắt của Lục Giai Giai cười thành trăng khuyết: “Anh tư thật tốt, vừa rồi em mới để thuốc trong phòng anh rồi đó, lúc ngủ trưa có thể bôi, như vậy sẽ không đau nữa.”
Có được sự quan tâm của em gái, Lục Nghiệp Quốc có hơi lâng lâng.
“Ăn cơm, ăn cơm.” Anh ta sải bước đi vào nhà bếp, Lục Giai Giai cười tươi đi theo anh ta.
Cô vô thức lướt qua, bước chân lập tức dừng lại, sau đó đi đến bên cạnh cái áo mà Lục Nghiệp Quốc vừa mới giặt xong, hai tay cầm lên xác định một chút.
Chính giữa cái áo có một lỗ thủng, to đến mức cô có thể xuyên thủng nắm tay qua.
Lục Giai Giai: “…”
Cô liếc mắt nhìn về phía Lục Nghiệp Quốc với vẻ dữ tợn, Lục Nghiệp Quốc thấy chuyện tốt mà mình làm bị em gái phát hiện rồi, chạy vụt một cái vào nhà bếp.
Lục Giai Giai hít một hơi thật sâu, nhìn cái áo mà khóc không ra nước mắt.
Cái áo đã nát thành thế này rồi, còn trả về kiểu gì đây?
Cô thật sự muốn xé xác anh tư mình quá!
Lục Giai Giai nện bước chân nặng nề đi vào nhà bếp, Lục Nghiệp Quốc ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua, lập tức vội cúi đầu và cơm.
Anh ta cũng không cố ý, là bất cẩn làm rách thôi mà…
Sức anh ta lớn, anh ta cũng chỉ đành chịu, cũng không phải lỗi của anh ta…
Lục Giai Giai đã uống một bát nước đường đỏ trước khi ăn cơm, còn ăn hai quả trứng trần nữa nên bây giờ hoàn toàn không đói, cô cắn vài miếng thịt khô đối phó tạm rồi không ăn nữa.
“Em sao thế?” Lục Ái Quốc cảm thấy tâm trạng của Lục Giai Giai hơi không đúng.
Lục Nghiệp Quốc không dám nói gì.