Cha Lục không biết đã xảy ra chuyện gì, đợi sau khi Lục Giai Giai rời đi, ánh mắt của ông ta u ám, đánh tiếng cho mọi người: “Ở bên ngoài ngang ngược thế nào cũng được, nhưng đừng ở nhà tao bắt nạt con gái tao.”
Người trong nhà lập tức nghĩ lại xem mình làm sai ở đâu.
Không có mà, em gái tốt như vậy, bọn họ làm sao có thể bắt nạt cô được?
Chỉ có Lục Nghiệp Quốc là sầu não, cảm thấy mông mình lại sắp đau rồi.
Mẹ Lục cầm một hộp thịt bò đóng hộp vào phòng Lục Giai Giai, sờ lên trán cô: “Sốt rồi à, có khó chịu không?”
“Không phải ạ.” Lục Giai Giai mở mắt nhìn trần nhà, cô bị Lục Nghiệp Quốc chọc tức đến khó chịu mà thôi.
Nhưng anh tư vừa giúp cô chịu một trận đòn, cô không nỡ để anh ta ăn đòn thêm.
“Vậy thử thịt bò đóng hộp đi, lần trước con ăn không phải nói vị rất ngon sao?” Mẹ Lục không nghĩ đến cái khác, con gái luôn có vài ngày không thoải mái, bà ta mở hộp thịt bò ra, cắm cái thìa vào trong: “Mau ăn đi, mẹ hâm nóng cho con rồi, để lát nữa lại nguội mất, đây vẫn là anh ba con đặc biệt để lại cho con đấy.”
Lục Giai Giai mím môi, ngồi dậy, nếm thử một miếng thịt bò đóng hộp, thật sự không có vị gì cả, cũng càng nhớ thương thịt thỏ hơn: “Con không muốn ăn, mẹ, trong nhà có vải vụn màu tro không?”
Bây giờ vụ thu hoạch vẫn chưa kết thúc, cả gia đình đều rất bận rộn, chỉ có mỗi mình cô công việc nhẹ nhàng, vừa vặn có thời gian để vá quần áo.
“Sao thế?”
“Không có gì ạ, chỉ là có cái áo bị rách, nhàn rỗi thì vá lại thôi.” Vừa rồi cô đã lục tủ của mình, quả thật có một, hai cái quần màu tro, nhưng quần rất gọn gàng chỉnh tề, vẫn có thể mặc được.
Cũng không thể cắt quần áo nguyên vẹn ra được, cô cũng không làm ra chuyện phá nhà như thế.
“Mẹ may cho con.” Mẹ Lục nhìn lên đầu giường: “Áo đâu? Đảm bảo sẽ vá thật đẹp cho con.”
“Bản thân con nhàn rỗi chán lắm, vừa vặn vá áo để giết thời gian, mẹ cứ đưa vải cho con là được.” Lục Giai Giai sợ mẹ Lục lại hỏi gì đó mới múc một thìa thịt bò nhét vào miệng mẹ Lục: “Mẹ ăn nhiều vào mới tốt cho cơ thể và bồi bổ cơ thể, hai ngày này mẹ cũng mệt gầy đi rồi.”
“Con gái mẹ hiếu thuận quá.”
“Vâng, con biết, mẹ ăn nhiều thêm đi.” Lục Giai Giai lại múc một miếng, đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện: “Mẹ, anh ba con khi nào mới về ạ?”
Mẹ Lục im lặng một lúc: “Chỉ sợ phải đến tết, nếu tình hình đặc biệt thì tết cũng chưa chắc đã có thể về nhà.”
“Vậy buổi tối chúng ta săn một con hoẵng rồi hun khói, gửi qua đó cho anh ba đi!” Lục Giai Giai vẫn chưa hồi phục ký ức liên quan đến Lục Kính Quốc.
Nhưng rất nhiều đồ ăn vặt của cô đều là Lục Kính Quốc mua cho cô, tiền lương và trợ cấp gửi về nhà cũng cho cô tiêu thoải mái.
Một phần trong số đó thậm chí còn bị Trình Ánh Huyên chiếm cơ thể cô tiêu xài rất phung phí.
Nhắc đến đứa con trai thứ ba của mình, nụ cười trên gương mặt mẹ Lục chẳng còn nhiều như vậy nữa, bà ta gật đầu: “Được, gửi qua cho thằng ba.”
Trong đám con trai, mẹ Lục bận tâm đến Lục Kính Quốc nhất, vài năm trước quá khó khăn, vì tiết kiệm lương thực cho gia đình mà anh ta đã chủ động xin đi làm lính.
Chỗ anh ta đóng quân khá xa, cũng không tiêu đến tiền nên tiền lương tháng nào cũng gửi thẳng về nhà, có đồ gì tốt cũng gửi hết về.
Nghe nói bây giờ cũng thăng chức lên làm doanh trưởng, nhiều người như vậy sao lại cho anh ta làm doanh trưởng, khỏi cần nói, đều là dùng máu và dùng mạng để đánh đổi cả.
Đợi đến khi người trong nhà đều đi làm hết, Lục Giai Giai mới lấy cái áo của Tiết Ngạn về phòng vá lại, cô không biết phương pháp tinh xảo gì, nhưng vá lại để không lọt gió thì vẫn làm được.
Cô dùng kéo cắt phần vải thừa, mày mò hết một tiếng mới thành công.
Lục Giai Giai đi xuống giường, kéo căng cái áo choàng ngắn rồi phẩy một cái, kiểm tra cẩn thận thành quả công lao của mình, tuy đường may có hơi xấu nhưng cũng không quá lộ, vì đường may ở những vết vá khác cũng rất xấu.
Cô nhét cái áo đã vá xong vào trong túi mình, chuẩn bị buổi tối trả cho Tiết Ngạn.