Sáng sớm, Trương Thục Vân lại bị dọa giật nảy mình, lần này không ngã mà chống được vào cái bàn sau lưng.
“Mẹ, mẹ ơi…” Cô ta chạy đến trước cửa phòng hai vợ chồng già.
Mẹ Lục đẩy cửa ra đảo trắng mắt: “Gọi cái gì mà gọi, gọi cái gì mà gọi?”
“Có… có… có…”
“Biết rồi, thằng ba gửi về đấy.”
“…” Trương Thục Vân đưa ra nghi vấn: “Con thấy còn tươi lắm ạ.”
Chú ba cách thôn xa như thế, sao có khả năng gửi đồ tươi như vậy tới đây được.
Mẹ Lục bĩu môi: “Toàn là hàng vừa mới săn được đấy, người ta đưa cả đêm qua đây, không cho làm ầm lên, cô cũng biết thân phận của em ba cô, người ta không cho hỏi thì chúng ta không hỏi. Cô cũng sống nhiều năm như vậy rồi mà vẫn không chín chắn hơn một chút được sao, gặp tí chuyện nhỏ cũng la lối kinh ngạc, con dâu trưởng phòng cả thì không nên quan tâm thiệt hơn, cô nhìn chút xíu triển vọng này của cô đi, quá mất mặt.”
Trương Thục Vân sững sờ, nghĩ một lúc rồi cúi đầu.
Cô ta phản ứng quả thật rất mất mặt, đây đã là lần thứ hai rồi mà vẫn kinh hãi như thế.
Cô ta đỏ mặt: “Mẹ, con sai rồi ạ.”
“Biết sai thì tốt, sau này đừng ngạc nhiên như thế nữa, nếu lần sau tôi không có ở nhà, bọn họ đưa tới cho các cô vậy phản ứng này của cô chẳng phải sẽ làm mất hết mặt mũi của nhà họ Lục chúng ta hay sao?”
Thành công chuyển trọng điểm xong, mẹ Lục liếc mắt nhìn Trương Thục Vân với vẻ chán ghét: “Gặp chút chuyện nhỏ đã kêu oai oái, cứ đòi tìm hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, có vài chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, cô chỉ cần biết đây là đồ em ba cô gửi về cho em gái cô là được, là cô hưởng ké ánh sáng của em gái cô, còn những cái khác không cần nghĩ đến.”
Giọng của mẹ Lục không nhỏ, người vừa mới rời giường trong nhà đều nghe thấy hết, vì thế đều không dám hỏi nhiều nữa.
Nhưng đợi đến phòng bếp nhìn thấy con hoẵng trên đất, ba anh em đều suýt ngã ngửa.
Vậy mà Lục Kính Quốc lại tặng nhiều đồ như thế về nhà, còn có cả một con hoẵng nữa.
Lại nhìn bọn họ mà xem, chẳng cho em gái được gì cả, đã vậy ngày nào cũng ăn của em gái, uống của em gái.
Lục Ái Quốc nhíu mày, cảm thấy mất mặt.
Lục Nghiệp Quốc cắn răng: “Đợi vụ thu hoạch kết thúc, em phải lên núi đi săn, săn hoẵng cho em gái.”
Lục Cương Quốc vội vàng bảo: “Cùng đi đi.”
Dưới sự kích thích vì có nhiều con mồi như vậy, ba anh em quyết định vụ mùa kết thúc sẽ cùng nhau đi săn, làm món ngon cho em gái ăn.
“Nhìn nhìn nhìn, chỉ biết nhìn, còn không biết xử lý đống đồ này đi à.” Ngón tay của mẹ Lục lướt một đường, một bàn tay vỗ lên đầu ba thằng con trai.
Ba anh em lập tức đi thu dọn thú săn.
Lục Giai Giai đến sát giờ nấu xong cơm mới tỉnh dậy, có khả năng là cơ thể đã quen, chỉ cần buổi tối cô thức đêm là hôm sau sẽ dậy rất muộn.
“Em gái, nước nóng đã chuẩn bị sẵn cho em rồi.” Trương Thục Vân thân thiết bày sẵn đồ, cô ta nhìn gương mặt nhỏ xinh xắn của Lục Giai Giai.
Chẳng trách mẹ chồng lại thương em chồng như thế, bây giờ nghĩ lại, em chồng không chỉ lớn lên xinh đẹp mà tính cách còn tốt, ai lại không thương.
Lại nghĩ đến cô ta trước đây, không phải giúp em chồng giặt vài bộ quần áo thôi sao, có gì mà oan ức đâu.
Trương Thục Vân muốn thể hiện lòng trung thành, ở trên bàn cơm nói: “Mẹ, sau này đừng để em gái nấu cơm nữa, cứ để con nấu là được ạ.”
Mẹ Lục trừng mắt: “Vốn nên là cô làm.”
Trương Thục Vân: “…”
Mẹ Lục nghiêm túc răn dạy cô ta: “Em gái cô không ở nhà thì cô không biết nấu cơm à, cô có nhìn thấy cá trong bát không, đó đều là của con gái tôi, Giai Giai đã bỏ cá ra, có thế nào cũng không đến lượt con bé nấu cơm, nhưng lúc nó nhàn rỗi vẫn nấu cơm cho nhà, không phải đều là vì thương các cô sao, có đứa em chồng như thế, cô nên trộm vui đi!”
Trương Thục Vân hơi sững sờ.
Đúng ha, cho dù không có em chồng thì cô ta vẫn phải nấu cơm, hơn nữa còn không ăn được cá.
Nói một cách khác, cô út đã bỏ cá thì đến lượt bọn họ bỏ sức.
Vốn dĩ không phải cô ta giúp em chồng mà là em chồng giúp cô ta.