Trương Thục Vân lập tức ngộ ra nhiều điều, cô ta lắp bắp với vẻ xấu hổ: “Là con, là con khiến em chịu thiệt.”
Lục Giai Giai: “…”
Mẹ Lục hừ lạnh: “Biết thì tốt.”
Bà ta nói rồi lại nhìn về phía đám trẻ con trong nhà: “Mấy đứa cũng phải lanh lợi lên một chút cho bà, con gái bà cũng không có lỗi gì với mấy đứa, đừng từ sáng đến tối chỉ biết kiếm chuyện.”
“Cô út tốt ạ.” Cả phòng bếp lại phụ họa.
…
Lục Giai Giai xách túi đi làm việc, Tiết Ngạn tới từ rất sớm, anh nhìn thấy Lục Giai Giai từ phía xa lại có hơi khẩn trương.
Hôm qua Tiết Khiêm tự mình quyết định, anh vừa muốn nhìn phản ứng của Lục Giai Giai lại vừa sợ cô tức giận.
Anh do dự rất lâu mới đi vào, Lục Giai Giai nhìn thấy Tiết Ngạn, vừa liếc mắt thấy anh trong lòng đã sinh hờn dỗi.
Mọi việc đều tiến hành dựa theo trình tự, không còn vẻ tươi cười chào đón như trước nữa.
Cả người Tiết Ngạn chợt căng thẳng, đôi mắt đen của anh hiện ra vẻ nặng nề, vết sẹo ở thái dương khiến anh thoạt nhìn có hơi dọa người. Ngón tay anh dùng sức cuộn lại, sau đó quay người đi ra ngoài.
Lục Giai Giai vẫn luôn cúi đầu, đợi Tiết Ngạn rời đi mới lầm bầm với bóng lưng của anh.
Tuy cảm thấy mình rất vô lý gây sự nhưng trong nháy mắt lại thấy thoải mái hơn.
Đại khái khoảng hai tiếng sau, cô đang chống tay vào cằm một cách nhàm chán thì trông thấy bóng người của Tiết Ngạn lướt qua.
Lục Giai Giai chợt ngồi thẳng người dậy, nghĩ ngợi rồi lấy cái áo đi ra ngoài.
Nhưng đợi khi ra ngoài lại không phát hiện ra ai cả, cô tiến về phía trước, nghe được ở góc cách đó không xa truyền tới giọng nói.
Tiết Ngạn muốn mượn cớ lấy áo để xem phản ứng của Lục Giai Giai, nhưng vừa đi đến cửa lại gặp chị dâu nhà họ Lý từ trên thị trấn trở về.
Chị dâu nhà họ Lý bế một bé trai năm, sáu tuổi trong lòng.
Sắc mặt của bé trai trắng bệch, trên chân còn gắn nẹp cố định, đang nằm trong lòng chị dâu nhà họ Lý với vẻ yếu ớt.
Chị dâu nhà họ Lý thấy Tiết Ngạn mới gọi một tiếng.
Tiết Ngạn sợ bị Lục Giai Giai hiểu lầm nên hai người đi đến một bên khác.
“Thật sự cảm ơn chú quá, hôm qua nếu không phải có chú đưa Tiểu Vũ lên thị trấn thì tôi thật sự không biết phải làm thế nào nữa.” Chị dâu Lý nói rồi bật khóc.
Con trai chính là gốc mạng của cô ta, là kỷ niệm duy nhất mà chồng để lại cho cô ta.
Tiết Ngạn không thay đổi sắc mặt: “Không có gì.”
“Thật sự cảm ơn cậu.” Chị dâu Lý nhìn xung quanh, ôm chặt đứa trẻ trong lòng: “Vậy tôi đi trước nhé.”
Trước cửa quả phụ nhiều thị phi, trước đây cô ta chẳng qua chỉ nói thêm vài câu với Tiết Ngạn mà đã đồn ra một loạt lời khó nghe rồi, thậm chí còn có vài người đàn ông coi thường cô ta.
Tiết Ngạn gật đầu.
Lục Giai Giai không dám cách quá gần mà chỉ liếc mắt nhìn qua.
Chị dâu nhà họ Lý lớn lên thanh tú, tuy có hơi đen nhưng ngũ quan đoan chính, bây giờ ôm đứa trẻ khóc trông rất đáng thương.
Tiết Ngạn đứng trước mặt cô ta nên không nhìn rõ có biểu cảm gì, nhưng tình huống này lại cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.
Lục Giai Giai nghĩ đến tin đồn tối hôm qua rồi nhớ lại tình tiết trong sách một chút.
Trong sách không nói Tiết Ngạn sẽ kết hôn mà!
Hay là nói Tiết Ngạn thích chị dâu nhà họ Lý này, chẳng qua là vì tình tiết thiết lập nên hai người họ mới không thành đôi.
Trong lúc cô đang sững sờ thì chị dâu nhà họ Lý đã rời đi, Tiết Ngạn đi về phía cô.
Lục Giai Giai vội vàng chạy về, cầm bút máy trên bàn giả bộ đang làm việc.
Cô hít một hơi thật sâu, nghĩ mình tuyệt đối không thể làm người thứ ba, cũng không có khả năng đi phá hỏng chuyện tình cảm của người khác.
Vẫn nên bóp chết mồi lửa này nhanh nhất có thể đi!
Lục Giai Giai bỏ qua cảm giác khó chịu trong lòng, chống cằm nhìn sổ ghi chép.
Cô đợi một lúc cũng không thấy Tiết Ngạn đi vào, trơ mắt nhìn cửa với vẻ ngẩn người, vừa định thu tầm mắt lại thì Tiết Ngạn đi vào.
“Anh tới lấy cái áo sao?” Lục Giai Giai cúi đầu, lại lấy cái áo của Tiết Ngạn từ trong túi ra, đưa cho anh: “Hôm qua cảm ơn anh nhé, áo đã giặt sạch rồi.”
Tiết Ngạn cúi mắt nhìn cái áo, duỗi tay nhận lấy.
Lục Giai Giai rõ ràng không muốn nói thêm gì cả mà cúi đầu nhìn vở.
Tiết Ngạn không hiểu được suy nghĩ của cô.