“Mau qua đó đi.” Mẹ Lục hiểu rõ trong lòng, đi đến bên chậu rửa tay rồi dẫn Trương Thục Vân vội vàng đi qua nhà bác gái cả Lục.
Lục Giai Giai cũng theo phía sau.
Cô nghĩ, chỉ sợ Lục Thảo lại nói điều gì đó khiến bác gái cả Lục chịu không nổi, bằng không có thể khiến người tức xỉu được sao?
Người bình thường làm sao có thể dễ dàng ngất xỉu được, đặc biệt là người phụ nữ thường xuyên làm đồng, cơ thể cường tráng như bác gái cả Lục.
Một nhóm người đi đến nhà bác gái cả Lục, bà ta đang nằm trên giường, con dâu thứ hai ở bên cạnh chăm sóc bà ta.
Lục Thảo co rúm ở bên cạnh giường, tay chân luống cuống.
Vì nhà trai chỉ là tới cửa thăm hỏi ban đầu nên nhà gái cũng không tiện tỏ rõ mình quá coi trọng, bác trai Lục và hai anh trai đều đã lên núi đi săn hết.
“Ôi, chị cả.” Mẹ Lục chạy đến bên cạnh duỗi tay nhấn nhân trung cho bác gái cả Lục, qua một lúc đối phương mới dần tỉnh lại.
Bác gái cả Lục hốt hoảng mở mắt, tầm nhìn vừa liếc qua Lục Thảo là gân xanh trên trán đã nổi lên, bà ta run rẩy chỉ vào Lục Thảo: “Cút, mày cút xa tao một chút, đừng để tao nhìn thấy mày.”
Lục Thảo lau nước mắt, quay đầu chạy ra ngoài.
“Tạo nghiệt mà…” Bác gái cả Lục ôm ngực đầy khó chịu, nước mắt rơi như mưa.
Mẹ Lục ở bên cạnh an ủi, đám người trẻ tuổi tự động rời đi.
Lục Giai Giai vừa đi ra ngoài đã nhìn thấy Lục Thảo trốn trong góc tường.
Cô ta vừa vuốt bím tóc to vừa mím môi khóc, thi thoảng lại dùng mu bàn tay thô ráp lau mặt khiến gương mặt nhem nhuốc cả đi.
“…” Lục Giai Giai không biết nên nói gì mới phải.
Lục Thảo nhìn thấy cô, vừa nấc vừa nói: “Chị họ, em đã làm sai gì sao? Không phải chị từng nói tự do yêu đương hay sao? Bây giờ em không muốn nghe theo sự sắp xếp của người nhà, sao lại là sai chứ?”
“Cái này…” Lục Giai Giai ra sức nghĩ ngợi, ngón tay giơ lên xoa thái dương, dây chìa khóa nhỏ trên người cũng đung đưa theo.
Lục Thảo nhỏ hơn cô năm tháng, cũng không biết có phải đến thời kỳ thanh xuân hay không mà thích đối nghịch với người khác như vậy.
Lục Giai Giai mở miệng đáp: “Nhưng Châu Văn Thanh cũng không phải người tốt gì cả, tự do yêu đương cũng phải tìm người trước đã chứ.”
Lục Thảo lập tức cảnh giác, chị họ sẽ không định giành Châu Văn Thanh với cô ta đấy chứ?
Cô ta liếc mắt nhìn: “Chị họ, chị đừng lừa em, nếu như Châu Văn Thanh không tốt, sao chị có thể theo đuổi anh ấy một năm được?”
Lục Giai Giai; “…”
Cô chớp mắt, rõ ràng nói nhiều cũng vô ích thôi: “Tôi còn có việc cần làm, đi trước đây.”
Lục Giai Giai quay người rời đi, làn váy màu xanh nhạt bám vào cẳng chân thẳng tắp xinh đẹp, eo của cô rõ ràng rất mảnh khảnh, cổ lại dài, vì từng luyện múa nên đi đường cũng mang theo một loại dáng vẻ nói không nên lời.
Lục Thảo cắn môi ghen tỵ.
Lục Giai Giai xinh đẹp như thế mà Châu Văn Thanh còn không nhìn trúng, không phải điều này vừa vặn có thể chứng minh anh ta không coi trọng sắc đẹp hay sao.
Cha cô ta từng nói, trên đời này đàn ông không coi trọng sắc đẹp rất ít, gặp được thì phải giữ thật chặt.
Vậy bây giờ cô ta túm chặt Châu Văn Thanh thì có gì sai?
Điều kiện gia đình tốt thì đã sao? Lục Thảo cô ta không thèm đấy.
…
Lục Giai Giai cầm sổ ghi chép tới nơi làm việc, dự định thu dọn nông cụ.
Cô vào phòng dọn dẹp đống nông cụ xiêu vẹo, sau đó bắt đầu lên danh sách các đồ ngày mai cần mua lên giấy.
Bây giờ trong nhà không thiếu thịt, nếu như cô lên thị trấn nhất định phải tìm được một ít sách giáo khoa cấp ba, rồi lại đi dạo trung tâm thương mại ở thời đại này.
Chợ đen có cần đi không nhỉ…
Lục Giai Giai chống má viết vẽ lên giấy, không biết đã qua bao lâu đột nhiên trước mắt tối sầm, bóng tối phủ xuống.
Cô ngẩng đầu lên với vẻ nghi ngờ, trông thấy Tiết Ngạn đang đứng trước mặt cô.
“!” Lục Giai Giai rạch một vết mực rất đậm lên trang giấy.
Tiết Ngạn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hơi sưng lên của cô: “Hôm nay là tôi lái máy kéo, tôi tới đăng ký.”
“Được, được…” Lục Giai Giai vội vàng mở sổ ghi chép ra, ghi lại tình hình hôm nay lên đó.
“Hôm qua…” Tiết Ngạn nhắc đến hai chữ, nhìn phản ứng của Lục Giai Giai với ánh mắt nặng nề.