Lục Giai Giai thấy anh nói nửa chừng mới nghiêng đầu với vẻ nghi ngờ: “Gì cơ?”
Trái tim của Tiết Ngạn lập tức chìm xuống.
Cô không nhớ!
Hôm qua anh cõng cô, dỗ cô mới có thể ngủ, nhưng hôm nay cô lại quên hết sạch.
Bây giờ ngay cả bản thân anh cũng nghi ngờ có phải hôm qua chỉ là một giấc mơ hay không?
Ngón tay của Tiết Ngạn cuộn lại, giọng nói hơi khàn: “Không có gì.”
Chuyện tối qua nói ra có hại đối với danh tiếng của Lục Giai Giai, anh là một người đàn ông, chỉ có bản thân anh biết là được.
Trái tim của Lục Giai Giai đập thình thịch, cô đã liên tiếp hai ngày không nói chuyện tử tế với Tiết Ngạn rồi, vốn cho rằng tình yêu thầm rất nhanh có thể dập tắt, nhưng gặp được anh trong lòng vẫn hoảng loạn, mất tự nhiên, ánh mắt chỉ vội trốn tránh.
“Đi kiểm tra máy kéo một chút đi.” Tiết Ngạn không đợi Lục Giai Giai đáp lời đã dẫn đầu đi ra ngoài.
Lục Giai Giai nghĩ ngợi rồi đuổi theo, đi theo phía sau Tiết Ngạn.
“Buổi tối ngủ có nhanh không?” Tiết Ngạn ở đằng trước hỏi.
“…” Lục Giai Giai không biết tại sao đột nhiên anh lại hỏi câu này nữa, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Nhất định phải nằm một lúc mới thiu thiu ngủ được.”
“Tôi còn tưởng mỗi lần đi ngủ cô đều cần người dỗ chứ.”
“?” Cô cũng không phải con nít nhé.
Lục Giai Giai nhân lúc Tiết Ngạn không nhìn ra đằng sau mà bĩu môi dữ tợn với anh.
Cô lẩm bẩm: “Em không cần người khác dỗ, nằm ở đó cũng có thể ngủ được.”
“Thật sao?” Tiết Ngạn quay đầu, vẻ mặt lạnh lùng lại hơi hơi ý vị sâu xa: “Hẳn là thế.”
Hẳn là cái gì? Có phải Tiết Ngạn đã hiểu lầm gì đó về cô rồi không?
Tại sao anh lại cảm thấy cô đi ngủ cần có người dỗ, cô cũng không phải trẻ sơ sinh mà.
Lục Giai Giai cắn răng, ấn tượng của anh về cô kém như thế sao?
Áo tới thì đưa tay, cơm tới thì há miệng, ngay cả ngủ còn cần người dỗ.
Trình Ánh Huyên đã chiếm cơ thể của cô đó có khả năng sẽ như thế, nhưng cô không phải.
Lục Giai Giai khà là giận dữ nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích, không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt Tiết Ngạn: “Trước đây tính cách của em có hơi không tốt, nhưng bây giờ em đã thay đổi rồi, không cần người khác dỗ ngủ, không đúng, sau khi trưởng thành, em cũng không để người khác dỗ mới có thể ngủ được nữa.”
“Tôi cảm thấy rất tốt.”
“… Gì cơ?”
“Không có gì.”
“…”
Lục Giai Giai vốn còn muốn dịu dàng nhưng lại bị chọc tức, cô to gan lớn mật trừng mắt nhìn Tiết Ngạn.
Nghĩ lại anh là ân nhân cứu mạng của mình nhưng lần này Tiết Ngạn thật quá đáng, cô phát hiện ra mình không thể kiềm chế được cảm xúc nữa.
“Giận sao?” Tiết Ngạn dừng bước chân, đợi đến khi Lục Giai Giai đi sóng vai với anh mới thấp giọng nói: “Tôi thật sự cảm thấy rất tốt.”
“Tốt chỗ nào.” Lục Giai Giai không nhịn được mà xù lông nhím, cô cảm thấy câu trước và câu sau của Tiết Ngạn chẳng ăn nhập gì với nhau, đến bây giờ cô cũng không hiểu được anh có ý gì.
Không phải là lời châm biếm cao cấp đấy chứ?
Lẽ nào vì hai ngày này cô không để ý đến anh nên Tiết Ngạn cố tình mập mờ trêu ghẹo cô.
Lục Giai Giai nổi giận đùng đùng tiến lên, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra một vấn đề.
Từ sau khi mối quan hệ giữa cô và Tiết Ngạn hơi hòa hoãn, cô càng càng ngày càng thích hờn dỗi trước mặt Tiết Ngạn.
Nếu là mới đầu, cô chắc chắn sẽ không nổi giận, ngược lại còn cười ngoan ngoãn.
Cũng không thể nói cô thay đổi tính cách, mà chỉ có thể nói trước đây cô ngụy trang mà thôi.
Lục Giai Giai đã sớm phát hiện ra, nếu mình muốn giành được hảo cảm của một người thì mới đầu phải thể hiện ra thật ngoan ngoãn, thế nhưng một khi mối quan hệ dịu đi, cô sẽ bắt đầu khôi phục bản tính.
Bạn bè đều nói cô thích lừa heo vào giết thịt.
Chiều hoàng hôn, áng mây phía chân trời nhuộm màu vàng cam, cô gái trẻ đi nhanh ở đằng trước, người đàn ông vung đôi chân dài đuổi theo phía sau.
Có lẽ là vì chuyện lừa heo vào giết thịt quá xấu hổ nên đột nhiên Lục Giai Giai không tức giận nổi nữa, cô từ từ đi chậm lại, nâng mắt nhìn Tiết Ngạn.