“Chị họ, để em nếm thử cho.” Lục Thảo nuốt nước miếng, trực tiếp cầm đũa gắp một miếng thịt mỡ nhất, không hề do dự chút nào mà nhét thẳng vào miệng, trong miệng ngập toàn dầu.
Cô ta ăn vừa vội vừa hung hăng cứ như bị bỏ đói tám trăm năm vậy, lúc nuốt xuống rồi còn dùng mu bàn tay lau miệng khiến trên tay bóng ánh dầu.
“...” Lục Giai Giai chỉ hận không thể đảo trắng mắt.
Bây giờ là khoảng mười rưỡi sáng, quán ba bữa chỉ có bốn, năm người vụn vặt, trên cơ bản người tới đều là người có chút quan hệ với nhân viên công tác trong nhà ăn.
Lục Thảo há to mồm ăn thịt một cách không có hình tượng gì cả, trước mặt nhiều người như thế, Lục Giai Giai cũng không tiện nổi cáu.
Tôn Thành Trúc cũng sa sầm mặt mũi, thịt kho tàu là anh ta đặc biệt chọn cho Lục Giai Giai, kết quả lại bị con nhỏ em họ này ăn mất.
“Ăn bánh bao đi.” Anh ta quay đầu lấy một cái bánh bao đưa cho Lục Giai Giai.
Một người đàn ông đội nón ở bên ngoài từ trong ngõ nhỏ đi ra, băng qua cửa quán ăn, vừa quay đầu đã nhìn thấy một người đàn ông ân cần đưa bánh bao cho một cô gái.
Lục Giai Giai lắc đầu: “Tôi mời anh ăn bữa này, anh ăn đi.”
“Em vẫn như vậy.” Tôn Thành Trúc lầm bầm: “Trước đây thà ngồi bên cạnh nhìn còn hơn là ăn cơm của tôi, ngốc chết đi được, kêu em đi ăn cùng tôi chỉ là đi cùng đợi tôi ăn cơm xong.”
Lục Giai Giai cúi đầu liếc mắt nhìn cái bánh bao trên tay Tôn Thành Trúc mà mím môi.
Từ nhỏ điều kiện gia đình anh ta đã không tồi, cha mẹ lại làm ở cục vận tải, trên cơ bản chưa từng chịu đói.
Nhưng khi ấy người nhà cô đều sắp chết đói, nhà bên cạnh thậm chí còn có đứa trẻ chết đói.
Nếu cô ăn cơm của Tôn Thành Trúc, với tính cách được dưỡng thành từ nhỏ của cô chắc chắn sẽ trả một nửa tiền cơm.
Nhưng nếu tiền của mấy bữa cơm này đều dùng để mua lương thực cũng đủ để người nhà cô ăn một bữa no.
Dưới tình hình ấy, làm sao cô có thể ăn món ăn mà Tôn Thành Trúc chọn được.
Hơn nữa, cô còn phải gom tiền mua lương thực, Tôn Thành Trúc cung cấp con đường mua lương thực cho cô, nhưng giá cả lại cao hơn lương thực bình thường một, hai lần, nếu cô tới quán cơm ăn uống thịnh soạn, nào còn tiền để mua lương thực nữa?
“Đúng vậy, tôi không chỉ phải cùng anh ăn cơm tối mà tôi còn phải gắp thức ăn cho anh, hầu hạ anh ăn cơm, còn phải kể chuyện cho anh.” Lục Giai Giai xoa trán mình, cô vẫn rất khâm phục bản thân.
Ở thời hiện đại điều kiện gia đình cô rất tốt, nào từng có nạn đói gì đâu, cùng lắm chính là giảm béo, không ăn cơm mà thôi.
Nhưng ba năm ở đây không được ăn ngon mặc ấm, còn phải ôm bụng đói đi biểu diễn.
Ai biết đợi điều kiện tốt lên rồi, cơ thể lại bị người ta cướp đi.
Tôn Thành Trúc ngại ngùng đáp: “Còn không phải vì em không ăn cơm của tôi cho nên tôi mới…” làm khó em hay sao?
Lên đại học được hai năm, Tôn Thành Trúc cảm thấy trước đây mình rất ấu trĩ, anh ta nói: “Bây giờ anh đã là trợ lý của quản lý công xã, Giai Giai, em ở bên anh đi, anh nhất định sẽ đối xử với em thật tốt.”
Lục Thảo dừng động tác bới thịt lại, cô ta nhìn Tôn Thành Trúc rồi lại nhìn Lục Giai Giai.
Trợ lý của quản lý công xã?
Cả người cô ta ngây ra như phỗng, Lục Giai Giai thật sự giống như người trong thôn đã nói, muốn gả vào thị trấn làm phú bà.
Cùng lúc đó, người đàn ông đứng dựa vào tường bên ngoài cửa cũng cứng ngắc cả người.
Lục Giai Giai: “…”
Cô nhíu mày: “Khi ấy tôi đã nói rõ rồi, tôi đi ăn cơm với anh, dỗ anh vui vẻ, bưng trà rót nước cho anh, anh giúp tôi tìm đường mua lương thực, những cái khác không có một chút liên quan gì cả.”
“Lục Giai Giai…”
Lại nghe được lời từ chối, Tôn Thành Trúc nghiến răng nghiến lợi, anh ta trừng mắt nhìn Lục Giai Giai, giọng suy sụp: “Tại sao em không thích tôi? Rốt cuộc tôi có chỗ nào không tốt, điều kiện gia đình của tôi tốt, không lo ăn mặc, em theo tôi có gì không tốt?”
“Điều kiện gia đình anh tốt có thể có liên quan gì đến tôi? Cha mẹ anh đều không thích tôi, người mà bọn họ muốn anh lấy là…” Ngón tay của Lục Giai Giai gãi má, nghĩ ngợi: “Môn đăng hộ đối, hoặc là người có điều kiện còn tốt hơn cả gia đình các anh, nếu tôi với anh ở bên nhau sau đó thì sao hả?”