Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 249 - Chương 249: Tôi Sẽ Cố Gắng Khuyên Mẹ Mình

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 249: Tôi sẽ cố gắng khuyên mẹ mình

Trước bỏ qua việc cô có thích Tôn Thành Trúc hay không, đầu tiên, mẹ của Tôn Thành Trúc chắc chắn không đồng ý cho anh ta lấy cô, những năm bảy mươi không mai mối không thăm hỏi, lẽ nào cô cưỡng chế gả vào nhà họ Tôn? Nói không chừng ngay cả hôn lễ cũng không có, nghĩ đến sau này cũng biết sẽ bị coi thường đến nghẹt thở.

Đầu óc cô thiếu khí mới muốn ở bên Tôn Thành Trúc.

Lục Thảo lại cảm thấy giọng điệu của Lục Giai Giai quá hung hăng, chỉ được cái lớn lên có gương mặt đẹp, cũng không biết giữ lại cái lốp dự phòng.

“Tôi sẽ cố gắng khuyên mẹ mình, để mẹ chấp nhận em.” Tôn Thành Trúc vội vàng nói.

Lục Giai Giai bất đắc dĩ: Anh cảm thấy chuyện này có khả năng sao? Tôi phải đeo cái danh gì để cưỡng chế được ở bên anh đây, còn nữa, cho dù tôi không biết xấu hổ cũng phải gả được vào nhà họ Tôn, nhưng sau đó thì sao, sống chung với cha mẹ anh, nếu như mẹ anh coi thường tôi, cố ý khiêu khích, liệu tôi có phải nhịn hết không? Dù sao kiểu con gái không có đám cưới không có đám hỏi như tôi cũng không có mấy người có thể coi trọng tôi đâu. Lỡ như bị bắt nạt, chỉ sợ không một ai đồng cảm với tôi, người nào cũng sẽ nói tôi trèo cao, tham phú phụ bần, đáng kiếp rơi vào kết cục như thế.”

Tôn Thành Trúc sững sờ, anh ta nghẹn lời: “Em nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

“…” Lục Giai Giai nghiêng đầu: “Anh nói anh thích tôi nhưng mấy thứ này anh chưa từng nghĩ thay tôi sao? Hay là anh chỉ muốn lấy tôi xong rồi mặc kệ hết. Vậy anh nghĩ cẩn thận xem tôi ở bên anh có thể có được gì hả, chế nhạo, coi thường, danh tiếng xấu, hay là cuộc sống khổ cực sau hôn nhân mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy?”

Lục Giai Giai bình tĩnh phân tích đủ loại vấn đề, cũng không hề tức giận về phản ứng của Tôn Thành Trúc.

Năm nay anh ta mười chín tuổi, từ nhỏ đã được bảo vệ rất tốt, chỉ biết thích thì theo đuổi, yêu thì kết hôn.

Nếu như cô không tiếp xúc với nhiều tư tưởng như vậy ở hiện tại, không trải qua nạn đói năm ấy thì chỉ sợ cô cũng sẽ ngây thơ như Tôn Thành Trúc.

“Không phải như vậy, không phải như em nghĩ, anh có thể điều tiết quan hệ giữa hai người.” Sắc mặt của Tôn Thành Trúc trắng bệch.

“Anh điều tiết kiểu gì? Không phải bà ta chỉ đơn giản không thích tôi mà là bà ta coi thường tôi.”

Lục Giai Giai cố gắng nói rõ ràng giữa hai người họ không có khả năng, cũng bớt cho Tôn Thành Trúc phải rối rắm, chậm trễ cuộc sống sau này của anh ta.

Cô chống má, ngón tay gõ lên bên tai, ném lại một câu cuối cùng: “Điều quan trọng nhất là… tôi không thích anh!”

Trong bầu không khí im lặng một lúc, khóe môi mím chặt của người đàn ông bên ngoài cửa buông lỏng, ngón tay hơi cuộn lại, cả người giống như nhận được sự sống mới.

Tôn Thành Trúc ở bên trong lại cố gắng nhếch khóe môi: “Đây mới là lời em muốn nói đi.”

Anh ta cười tự giễu một tiếng: “Đáng tiếc, em nói quá nhiều lần, tôi cũng miễn dịch với lời này rồi.”

Lục Giai Giai không hé răng, trước đây cô từng nghĩ có khả năng giữa mình và Tôn Thành Trúc, nhưng sự xuất hiện của mẹ anh ta khiến cô biết cô và anh ta hoàn toàn không có khả năng.

Một khi cô thích Tôn Thành Trúc, người tổn thương cuối cùng chỉ có thể là mình.

Huống chi khi ấy cô mới bao nhiêu thôi, độ tuổi kết hôn lý tưởng của cô là hai mươi lăm.

Lục Giai Giai đẩy cái bánh bao về phía Tôn Thành Trúc, nghiêm túc nói: “Tôn Thành Trúc, hai người chúng ta không hợp, anh đừng lãng phí thời gian lên người tôi nữa, với điều kiện của anh chắc chắn có thể tìm được một nửa khác của mình, còn nữa, cảm ơn con đường mua lương thực mà nhà họ Tôn các anh đã cho tôi, sau này có cơ hội tôi nhất định sẽ báo đáp anh.”

Tôn Thành Trúc nhìn cái bánh bao trước mặt, lại nâng mắt nhìn Lục Giai Giai.

Cô bớt trẻ con hơn hai năm trước, bây giờ càng xinh đẹp hơn, giống như hoa mẫu đơn được nuôi trồng trong nhà giàu có, mỗi một hành động cử chỉ đều thu hút sự chú ý của người khác.

 


Bình Luận (0)
Comment