Cô cắn răng, có chí khí nghĩ, sớm muộn gì Tiết Ngạn cũng sẽ có kết cục như cốc nước ô mai này, bị cô uống sạch vào bụng.
“Còn uống nữa không?” Tiết Ngạn hỏi.
Lục Giai Giai cảm thấy hơi no nên lắc đầu: “Không uống nữa.”
Cô nhìn cái gùi sau lưng anh, thấy bên trong rỗng tuếch: “Anh tới thị trấn làm gì vậy?”
Mí mắt của Tiết Ngạn cụp xuống, im hơi lặng tiếng di chuyển cái gùi sau lưng, anh quay người, tránh tầm nhìn của Lục Giai Giai.
Đầu cơ trục lợi là chuyện khiến người coi thường, anh cũng không muốn để cô biết tí nào: “Không có gì.”
Lục Giai Giai thấy anh trốn tránh câu hỏi của mình, trong lòng đại khái cũng đoán ra được.
Chợ đen!
Bây giờ chợ đen kiếm tiền nhanh như chớp.
Không ngờ Tiết Ngạn lại bắt đầu vạch kế hoạch kinh doanh sớm như vậy, không hổ là ông trùm tài chính sau này.
Bây giờ nghĩ lại thì nếu như cô quyến rũ Tiết Ngạn thành công, vậy chẳng phải cô chính là phu nhân của ông trùm tài chính hay sao?
Vừa nghĩ đã thấy rất có thể diện rồi.
Lục Giai Giai rất vui vẻ, còn vui hơn cả việc cha mẹ bàn thành công một hợp đồng mấy trăm triệu ở thời hiện đại.
“Vậy anh cũng phải…” làm cho tốt đấy.
Lục Giai Giai kịp thời phanh gấp, cô nở nụ cười: “Vậy anh có muốn uống nước ô mai không?”
Tiết Ngạn thấy Lục Giai Giai lại cười, sự khẩn trương trong lòng mới giảm đi, anh hỏi: “Ăn cơm chưa?”
Lục Giai Giai nâng mắt nhìn sắc trời, đi một lúc lâu như vậy rồi quả thật đã sắp đến giờ ăn cơm.
Tiết Ngạn sợ Lục Giai Giai không đồng ý nên sải bước đi trước, anh nói: “Quán ba bữa ở đằng trước.”
“Đợi em với.” Lục Giai Giai chạy bước nhỏ đuổi theo.
Bây giờ nhà ăn vừa mới mở cửa, nhân viên bán hàng bên trong nhìn thấy hai người tiến vào cũng chẳng thèm nhích mông tí nào.
Tiết Ngạn mở miệng: “Hai cái bánh bao thịt.”
Lục Giai Giai: “…” Xác nhận không phải Tôn Thành Trúc nhập đấy chứ?
Cô quay đầu nhìn Tiết Ngạn, đi đến sau lưng anh, chỉ vào một trong số những món ăn nổi tiếng: “Em không muốn ăn bánh bao thịt, em muốn ăn mì, là bát mì to này này, em muốn ăn cái đó.”
Một bát mì bốn hào tiền, rất lâu rồi cô chưa ăn mì.
Lục Giai Giai duỗi hai ngón tay kéo áo anh: “Đừng ăn bánh bao thịt, hai chúng ta ăn mì đi.”
Tiết Ngạn cúi mắt nhìn góc áo bị kéo của mình, anh mím môi, cảm thấy mình thể hiện quá rõ ràng, nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng Tôn Thành Trúc đưa bánh bao cho Lục Giai Giai lại không thể khống chế được cơn giận.
Anh nhanh chóng sửa lại: “Hai bát mì lớn.”
“Tám hào.”
“Để em trả.” Lục Giai Giai sờ túi quần mình, cô vừa vặn có tiền lẻ.
Mu bàn tay của Tiết Ngạn chặn khuỷu tay cô, đôi mắt đen hơi tối lại: “Để tôi, cô qua kia ngồi đi.”
Giọng nói của anh hơi nặng nề giống như đã chạm vào một điểm nào đó của anh, Lục Giai Giai rụt tay về, ngoan ngoãn ngồi bên cái bàn cách đó không xa.
Mì còn chưa lên, trong nhà ăn đã lục tục có người tới, trong lúc nhất thời rất ồn ào.
Lục Giai Giai chống tay vào má một cách nhàm chán, nhìn chằm chằm vào cái bàn.
Tiết Ngạn cúi mắt trầm giọng nói: “Sau này đi đường phải có người đi cùng, bằng không rất dễ bị người có dụng ý nhìn trúng.”
“Em biết rồi.” Lục Giai Giai hơi ngẩng đầu: “Em cũng không đi một mình với Tôn Thành Trúc, Lục Thảo đi với em.”
Ở đây người qua người lại đông như thế, nếu như cô ngồi ăn một mình với Tôn Thành Trúc, bị người trong thôn nhìn thấy rất dễ đồn đãi ra ngoài.
Nhưng Lục Thảo đi theo thì lại khác, có người thứ ba ở đó, chí ít chứng minh cô và Tôn Thành Trúc không ở riêng với nhau.
Tiết Ngạn mím môi, có hơi nôn nóng, cũng đúng lúc này thì mì lên bàn.
Bát mì thật sự rất to, nước xương trắng ngần, bên trong là sợi mì to, không có thịt, nhưng phía trên lại rắc một tầng hành hoa màu xanh, còn chưa ăn đã ngửi thấy hương thơm rồi.
Lục Giai Giai vừa uống một cốc nước ô mai kích thích tiêu hóa, con sâu tham ăn lập tức chạy ra kêu gào, cô cầm đũa ăn một miếng mì, đôi mắt sáng ngời, lại ra sức khều mì ăn.