Nhưng bát to quá, lúc còn thừa lại một nửa, Lục Giai Giai đã ăn no rồi.
Vốn nghĩ không thể lãng phí nên cô cắn răng cắn cỏ kiên trì ăn, đến cuối cùng thật sự không thể nuốt nổi nữa.
“Đừng ăn nữa.” Tiết Ngạn bê cái bát của cô qua một bên, anh đứng dậy cầm cái gùi trên mặt đất lên: “Đi thôi.”
Bát của Tiết Ngạn đã ăn rất sạch, ngay cả canh cũng không để lại, còn Lục Giai Giai lại chưa ăn hết cả mì.
“Em lãng phí quá.” Lục Giai Giai cảm thán.
Động tác cầm gùi của Tiết Ngạn hơi dừng lại: “Chỉ thừa một ít, không lãng phí.”
Anh có thể ăn hết hộ Lục Giai Giai, nhưng ở đây đông người như thế, nếu để người quen nhìn thấy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô.
Anh biết danh tiếng của một cô gái quan trọng bao nhiêu, anh muốn Lục Giai Giai gả cho anh một cách trong sạch, chứ không phải mang lời đồn thổi nhảm nhí mà gả cho anh.
Lục Giai Giai đứng dậy, sau đó…
No quá trời!
Cô chống eo, theo Tiết Ngạn đi ra ngoài.
Lục Giai Giai đi đằng trước, Tiết Ngạn đi theo phía sau cô.
Đến chỗ Lục Nghiệp Quốc đang ngồi xổm trông máy kéo, Tiết Ngạn liếc mắt nhìn Lục Giai Giai với vẻ luyến tiếc, nhưng nghĩ đến mục đích tới đây của mình, anh nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Cô biết Tiết Ngạn định đi làm gì.
Kiếm tiền chứ gì nữa, cũng không thể chậm trễ được!
Lục Giai Giai xoa bụng đi đến bên cạnh Lục Nghiệp Quốc, chống tay vào máy kéo nghỉ ngơi: “Anh tư, anh đi ăn cơm đi, em ở đây canh cũng được.”
“Em gái, sao em về sớm thế?”
“Có chút chuyện, anh đi ăn cơm mau đi, đúng rồi, dẫn cả Lục Thảo về nữa nhé, chắc là ở chỗ trung tâm thương mại đó đấy.” Lục Giai Giai nhấc chân đứng lên máy kéo, sau đó ngồi xuống.
“Em gái, em ăn cơm rồi sao? Có cần anh mang bánh bao thịt về cho em không?”
“…” Lục Giai Giai nghe đến bánh bao thịt đã muốn ói.
Cô phất tay: “Em ăn rồi, anh mau đi đi, nhớ nhất định phải đẫn Lục Thảo về đó.”
Lục Nghiệp Quốc liếc mắt nhìn xung quanh, thấy quanh đó có người mặc đồng phục đi lại mới yên tâm rời đi.
Lục Giai Giai ngồi một lúc cảm thấy dạ dày không thoải mái nên xuống xe đi qua lại mười mấy lượt cho tiêu cơm.
Đợi dạ dày không còn khó chịu nữa, Lục Nghiệp Quốc cũng dẫn Lục Thảo về.
Tâm trạng của cô ta không tồi, một tay xách điểm tâm, tay còn lại xách túi quần áo.
“Chị họ.” Lục Thảo gọi một tiếng không mặn không nhạt.
Lục Giai Giai không đáp lại cô ta mà chậm rãi đi đến trước mặt Lục Thảo, ngón tay trắng nõn sờ cằm mình, liếc nhìn cô ta: “Trông cô rất vui đấy nhỉ, còn mua cả điểm tâm nữa.”
Lục Thảo thấy ánh mắt của Lục Giai Giai không đúng, lập tức che lại: “Chị muốn làm gì?”
“Chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn nói chuyện giữa cô và Châu Văn Thanh thôi.” Lục Giai Giai đè thấp giọng nói, lại gần cô ta: “Cô nói xem, nếu như bác gái cả biết cô từ chối nhiều hôn sự tốt như vậy vì Châu Văn Thanh, liệu bác ấy có đánh chết cô không?”
Vẻ mặt của Lục Thảo có hơi không kiềm chế được.
Lục Giai Giai nói xong còn đặt ngón tay lên điểm tâm của Lục Thảo rồi dùng sức giằng lấy.
Cho cô cầm này!
Cô ước lượng cân nặng của điểm tâm, cũng không nhẹ! Có thể mang về nhà cho mẹ Lục ăn.
“Rốt cuộc chị muốn làm gì?” Lục Thảo nhìn điểm tâm mà mình tỉ mỉ chọn lựa chui vào trong túi của Lục Giai Giai, lòng đau đến nhỏ máu.
Ai ngờ Lục Giai Giai lại duỗi tay tới: “Trả tiền cơm hôm nay cho tôi, năm đồng.”
Lục Thảo: “…”
“Chị đòi tiền tôi?” Lục Thảo khó tin.
Lục Giai Giai đi thanh toán còn bày ra bộ dáng chủ nhà ở trước mặt Tôn Thành Trúc, bây giờ lại quay đầu đòi tiền của cô ta.
Chị điên à!
Lục Thảo nhếch khóe môi: “Dựa vào cái gì tôi phải trả cho chị? Là tự chị muốn mời khách mà.”
Hơn nữa lúc thanh toán cô ta cũng đã nghe thấy số tiền rồi nhé, rõ ràng chỉ có ba đồng năm thôi.
Lục Giai Giai nở nụ cười ngọt ngào, bộ dáng không để tâm: “Cô không trả cho tôi vậy tôi sẽ nói chuyện của cô với Châu Văn Thanh ra ngoài, đến khi ấy cô không chỉ bị bác gái cả Lục đánh một trận mà chỉ sợ cũng không thể ở bên Châu Văn Thanh được nữa đâu.”