Cô nâng gương mặt nhỏ lên, cảm thán: “Nghĩ đi, Châu Văn Thanh ưu tú bao nhiêu, biết đọc sách viết chữ, biết ngâm thơ làm văn, bao nhiêu cô gái trẻ thầm thích anh ta.”
“Chị, chị cố tình…” Lục Thảo nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể cào rách bản mặt khiêu khích này của Lục Giai Giai.
Lục Nghiệp Quốc thấp thoáng nghe thấy tên của Châu Văn Thanh, anh ta nhảy từ trên máy kéo xuống: “Hai đứa đang nói gì, Châu Văn Thanh gì đấy?”
Lục Giai Giai chớp mắt với Lục Thảo, lại ngoan ngoãn nói với Lục Nghiệp Quốc: “Là như vậy, hôm qua Lục Thảo từ chối nhà họ Trương…”
Còn chưa nói xong, áo cô đã bị kéo một cái.
Lục Thảo tức run cả người.
Lục Giai Giai không có được Châu Văn Thanh nên cố tình chia rẽ hai người bọn họ, quá không biết xấu hổ.
“Tôi trả, tôi trả là được chứ gì.” Cô ta đè thấp giọng nói, suýt chút nữa thì bật khóc.
Hai người đi tới dưới đại thụ cách đó không xa, Lục Thảo run rẩy móc tiền ra khỏi túi của mình, đây đều là tiền riêng mà cô ta tích góp rất lâu.
Cô ta mò rất lâu, mím môi lại muốn khóc: “Chị họ, tôi chỉ có bốn đồng thôi.”
Lục Giai Giai duỗi tay nắm một đầu của tờ tiền, mím môi kéo về phía mình: “Bốn đồng cũng được.”
Lục Thảo túm một đầu còn lại không buông, nhìn Lục Giai Giai với vẻ vô cùng đáng thương.
Lục Giai Giai kích động nói với cô ta: “Em họ, nghĩ đến Châu Văn Thanh đi, tất cả những thứ này đều đáng giá, nếu như cô không muốn ở bên anh ta, vậy tôi…”
Tiền lập tức bị buông ra, Lục Giai Giai bình tĩnh cất tiền vào túi của mình.
Nhưng một giây sau, tay cô đã với vào trong túi của Lục Thảo, nói: “Đây là bánh bao tôi mua mời khách đây nhỉ? Cảm ơn em họ đã giúp tôi mang về nhé, còn đặc biệt dùng giấy dầu gói kỹ lại nữa chứ.”
Lục Thảo: “…”
Cô ta dùng sức che túi lại: “Tôi đã đưa tiền cho chị rồi, bánh bao này coi như là tôi mua.”
“Sao có thể coi như là cô mua được, là tôi thanh toán đúng không? Cô lấy bánh bao từ tiền thanh toán của tôi, vậy không phải là tôi mua à?”
“Nhưng vừa rồi tôi đã trả tiền cho chị rồi mà.”
“Số tiền này cũng không phải trả khi mua bánh bao, tiền mua bánh bao là tôi tận tay đưa, đây không phải bánh bao tôi mua hay sao?”
“…”
Lục Thảo ôm chặt túi của mình, cô ta quật cường không chịu thua, vùi đầu vào.
Mà ngón tay mảnh khảnh của Lục Giai Giai đã nắm được bánh bao lại không rút ra được, cô mím chặt môi, lại dùng sức vẫn không tài nào rút ra được.
Cô thả lỏng sức, lắc đầu, hất mái tóc rủ lên tai ra sau, con ngươi long lên sòng sọc, một đôi mắt to chứa đầy lửa giận: “Lục Thảo, cô thật quá đáng, Châu Văn Thanh không so được với mấy cái bánh bao này sao? Tiền cô còn đưa mà lại tiếc mấy cái bánh bao này à, rốt cuộc cô có thật lòng với Châu Văn Thanh không vậy?”
Giọng điệu của cô quá đúng lý hợp tình, Lục Thảo cắn răng, ngẩng đầu: “Đương nhiên tôi thật lòng với Châu Văn Thanh rồi, thật lòng hơn chị nhé!”
“Vậy sao ngay cả mấy cái bánh bao mà còn tiếc hả? Hơn nữa mấy cái bánh bao này là tôi dùng tiền của mình mua cơ mà.”
Lục Thảo đã sắp bị quay đến váng đầu rồi: “Bánh bao là tôi giữ lại cho Châu Văn Thanh ăn, tôi mới thật lòng với anh ấy.”
Giữ lại cho Châu Văn Thanh ăn à? Vậy nhất định phải đòi về.
Lục Giai Giai giở lại trò cũ: “Em họ, nghĩ đến Châu Văn Thanh đi, mấy cái bánh bao này có xá là gì? Cô cần mấy cái bánh bao này hay là cần Châu Văn Thanh?”
Không cho Lục Thảo cơ hội suy nghĩ, Lục Giai Giai ngẩng đầu gọi Lục Nghiệp Quốc ở cách đó không xa: “Anh tư, em muốn nói với anh một chuyện, Tiểu Thảo…”
“Cho chị, tôi cho chị hết được chưa.” Lục Thảo giậm chân, cô ta nhìn gương mặt tinh tế đó của Lục Giai Giai với vẻ tức giận.
Rõ ràng mỗi một hành động đều giống như trong tranh, nhưng chuyện làm ra đều vô lại như thế, phí hoài cái bản mặt ưa nhìn như vậy.
Lục Giai Giai lấy được bọc giấy dầu ra ngoài với vẻ hài lòng thỏa mãn, sau đó cất vào túi mình.
Cô cũng không dự định ăn mảnh mà tính chia một nửa cho chị dâu phòng cả nhà họ Lục, dù sao cũng không thể cho Châu Văn Thanh một cái nào hết.
Lục Thảo đứng nguyên tại chỗ đã không còn tinh thần gì nữa, ngây người ra đấy giống như mất hồn mất xác.