Lục Giai Giai không để ý đến cô ta, Lục Thảo cũng chẳng chơi đẹp với cô tí nào, thường xuyên ở sau lưng đâm một dao, cô chẳng qua chỉ cho cô ta một bài học nho nhỏ mà thôi.
Lục Giai Giai rời tầm nhìn, ngay khi Lục Thảo vẫn chưa phản ứng lại được mà giành luôn cái túi đựng váy.
Khi ấy cô đột nhiên tiếp xúc với ký ức, tâm trạng không ổn định nên cũng không có sức đâu đi quan sát mấy chuyện khác.
Bây giờ mới biết Lục Thảo đã lấy cái váy trắng đó về.
Lục Thảo có thể lấy nhưng tuyệt đối không thể với danh nghĩa của cô.
“Rốt cuộc chị muốn thế nào đây hả?” Lần này Lục Thảo thật sự khóc luôn rồi, cô ta muốn vung nắm đấm đánh người nhưng vừa thấy Lục Nghiệp Quốc ở cách đó không xa, lại nghĩ đến trong tay Lục Giai Giai đang còn đằng chuôi của mình, nên hoàn toàn không dám ra tay.
Cô ta trề môi, đôi mắt híp thành đường kẻ, khóe mắt từ từ chảy ra một vệt nước.
Lục Giai Giai đã quen thấy La Khinh Khinh khóc, đột nhiên nhìn thấy Lục Thảo khóc có hơi không thích ứng được.
Đuôi mắt của Lục Giai Giai hơi xếch lên một cách lạnh lùng: “Có gì mà phải khóc? Bộ váy này vốn không phải cho cô, tôi không lấy cho nên nhất định phải trả về.”
Lục Thảo: “…”
Bộ váy này cũng không phải của Lục Thảo, cô ta cũng không chịu thiệt thì có gì mà phải khóc, không chiếm được lời nên mới khóc chứ gì.
Lục Giai Giai quay người rời đi, cô đưa túi đựng váy cho Lục Nghiệp Quốc: “Anh tư, anh giúp em trả bộ đồ này cho nhân viên phục vụ ở trung tâm thương mại nhé, cứ nói là trả cho Tôn Thành Trúc.”
Cô không muốn đích thân đi trả, lỡ như lại gặp Tôn Thành Trúc cũng không biết sẽ gặp phải chuyện gì nữa.
“Tôn Thành Trúc?” Lục Nghiệp Quốc một tay cầm túi, thì thẩm cái tên này, anh ta cảm thấy hơi quen.
Anh ta nhấc chân đi tới trung tâm thương mại, sau khi đi được một đoạn đột nhiên mới phản ứng lại.
Đây không phải là tay công tử nhà giàu đã theo đuổi em gái anh ta ngày trước hay sao?
Khi ấy mẹ anh ta có ý cho em gái gả cho Tôn Thành Trúc, dù sao nạn đói cũng không biết đến khi nào mới có thể trôi qua, gả qua đó tốt xấu gì cũng có thể giữ được cái mạng của em gái.
Nhưng cuối cùng lại không thành được, nghe nói gia đình Tôn Thành Trúc coi thường em gái anh ta.
Ha ha, Lục Nghiệp Quốc nghiến răng, coi thường em gái anh ta mà còn tặng quần áo, đây là có ý gì?
Vương vấn không dứt ra được hay là có mưu đồ gì khác với em gái của anh ta.
Cho dù là cái nào cũng đều thiếu đòn hết.
Lục Nghiệp Quốc vào cửa đã trực tiếp ném đồ cho nhân viên bán hàng: “Tôi tìm Tôn Thành Trúc.”
Nhân viên phục vụ vốn muốn nổi giận nhưng nghe thấy tên của Tôn Thành Trúc lại đành nuốt lời về cổ họng: “Anh tìm trợ lý làm gì?”
“Cô trả bộ váy nát này cho anh ta, nói anh ta quản bản thân mình cho tốt, bằng không tôi sẽ đánh chết anh ta.
“…” Nhân viên bán hàng nữ cũng chưa từng thấy người nào khoa trương như vậy, vừa há miệng định chế nhạo thì đối phương đã quay đầu rời đi.
Lục Nghiệp Quốc trả quần áo về xong, kéo Lục Giai Giai tới hỏi cặn kẽ có phải đã bị Tôn Thành Trúc chiếm lời rồi không, Lục Giai Giai lại lắc đầu.
Lục Nghiệp Quốc thấy em gái quả thật không bị chiếm lời mới cầm cái gùi định đi bán thỏ rừng và gà rừng, Lục Giai Giai muốn đi cùng nhưng lại bị anh ta cản lại.
“Nguy hiểm lắm, làm việc này nhất định phải chạy nhanh, nếu anh dẫn theo em, đến lúc đó bị người phát hiện chỉ sợ sẽ không chạy được.” Lục Nghiệp Quốc đội nón che trước mặt.
Lục Giai Giai: “…”
Lục Nghiệp Quốc biết Lục Giai Giai không biết chợ đen có nghĩa gì.
Tuy rằng lợi nhuận cao, kiếm được nhiều tiền nhưng cũng là sự tồn tại khiến người coi thường.
Mọi người vừa giao dịch vừa gièm pha trong miệng.
Có vài người hơi kích động nhìn thấy thương nhân buôn bán đồ có thể trực tiếp đi lên đánh một trận.
Anh ta nói: “Em ở đây trông máy kéo đi, lát nữa anh sẽ về.”
Lục Giai Giai cũng biết nặng nhẹ nên ngoan ngoãn ngồi lên ghế.
Lục Thảo còn đang ngồi xổm dưới gốc cây với vẻ hoang mang.
Trước đây đều là cô ta chiếm lời của Lục Giai Giai, bây giờ lại đột nhiên bị Lục Giai Giai chiếm lời, có cảm giác như trời sắp sụp xuống rồi vậy.