So với trận cãi nhau ầm ĩ nhà bên, bên này Lục Giai Giai lại vui vẻ cười đùa.
Tôn Thành Trung gọi mười cái bánh bao, nhưng Lục Thảo lại chỉ mang tám cái về, chắc chắn hai cái còn lại đã bị cô ta ăn sạch.
Thời đại này bánh bao rất to, Lục Giai Giai lấy hai cái từ trong đó định chia cho đám trẻ trong nhà.
“Vẫn chưa đến giờ cơm tối mà, chia cho chúng nó làm gì? “Mẹ Lục chỉ hận không thể cướp về.
Bánh bao không chỉ có thịt mà còn có bột mì trắng, không cần nghĩ cũng biết nó vô cùng đắt, bà ta trừng mắt: “Một cái đủ rồi, đừng để tụi nó no quá.”
Lục Giai Giai: “…”
Cô lấy điểm tâm từ trong túi ra: “Mẹ, cái này con đặc biệt mang về cho mẹ, mẹ xem có ngon không?”
Mẹ Lục cúi đầu, ngay sau đó đôi mắt híp lại, gân cổ lên hát: “Ôi con gái mẹ, con nói xem con ra ngoài một chuyến cũng nhớ đến mẹ, sao lại có đứa con gái hiếu thuận như con chứ?”
“Nào có, nào có ạ.” Lục Giai Giai khiêm tốn gật đầu.
Mẹ Lục chậm rãi nhận điểm tâm sau đó mang vào trong phòng mình, sau vài phút lại ra khỏi phòng, trong tay cầm thêm một cái bánh bí đỏ, bà ta ra khỏi cửa, cũng không biết đi đâu nữa.
Lục Giai Giai thấy mẹ Lục cuối cùng cũng không có lòng nào để ý đến mình nữa, lập tức vẫy tay gọi đám trẻ, chia hai cánh bao cho tụi nhỏ.
Ngoại trừ đám lít nhít ra, Trương Thục Vân cũng được chia một miếng, cô ta sững sờ, không ngờ mình cũng có phần.
Nhưng cô ta theo bản năng muốn giữ bánh bao trong tay lại cho con mình, Lục Giai Giai thấy tay của cô ta đưa ra, vội vàng nói: “Chị cả, người nào cũng có phần, cũng không có bao nhiêu, chị nếm thử vị đi.”
Trương Thục Vân lấy lại bình tĩnh, có hơi ngại ngùng, cô ta đã quen thế rồi.
Lục Giai Giai chia xong bánh bao, thấy cô ta đang phơi dở quần áo mới đi qua giúp cô ta làm việc.
Trương Thục Vân vừa đứng gặm một miếng bánh bao, còn chưa kịp nếm ra vị gì đã nhìn thấy Lục Giai Giai đang giúp mình phơi quần áo, cô ta sợ giật nảy mình: “Em, em gái… để chị làm là được.”
“Việc này cũng không nặng, chị ăn đi, còn mấy cái nữa là phơi xong rồi.” Lục Giai Giai cúi người lại lấy một cái áo từ trong chậu lên.
Mái tóc để một bên của cô rũ xuống, chạm lên gò má trắng trẻo, cũng không biết có phải vì trời nóng hay không mà bên trong môi hơi hồng, khi nâng mắt lên, một đôi mắt to long lanh nước, khỏi phải nói ưa nhìn bao nhiêu.
Trương Thục Vân ăn bánh bao trong miệng, cảm thấy trước đây mình quá không phải con người.
Cô út lớn lên đẹp như thế, lòng dạ lại lương thiện như vậy, có đồ ngon gì cũng nhớ đến bọn họ, kết quả cô ta lại oán trách em chồng vừa lười vừa tham.
Cô ta thật không có lương tâm, cô ta hổ thẹn với lòng.
Lục Giai Giai đã phơi xong quần áo, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy chị cả rưng rưng nước mắt, nhìn cô với ánh mắt biết ơn.
Cô thật sự không chịu được ánh mắt này, lập tức quay người đi vào trong phòng.
Hôm nay trời nóng, đổ mồ hôi khắp người, cô định lau người một lượt, sau đó thay bộ quần áo khác.
Cô vừa đẩy cửa phòng mình ra thì Đại Sơn từ bên ngoài chạy về.
Đám trẻ hiếm khi được ăn bánh bao một lần, người nào cũng nếm từng miếng nhỏ nhặt, Đại Sơn vừa vào cửa đã thấy người trong nhà đều đang ăn bánh bao.
Cậu bé sờ cái bụng đã hơi no căng của mình, nhưng ngửi mùi bánh bao thơm phức tràn ngập trong không khí, cậu bé vẫn nuốt nước miếng.
Đại Sơn chạy tới trước mặt Lục Hảo: “Chị cả, còn bánh bao không?”
Lục Hảo lắc đầu, sức cầm bánh bao hơi tăng lên, cô bé nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn không thể ăn mảnh một mình, định chia một nửa cho em trai.
“Không được phép cho nó, ăn phần của cháu đi.” Lục Giai Giai chống lên khung cửa, mở miệng nói.
Đại Sơn lập tức khẩn trương: “Cô út.”
“Bánh bao không có phần của cháu.” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn bụng Đại Sơn, vừa rồi cô đã nhìn thấy động tác của cậu bé.
Cho dù Đại Sơn ăn gì bên ngoài, tuyệt đối cũng không thoát khỏi liên quan đến Điền Kim Hoa.
Hơn nữa còn ăn no căng, chắc chắn ăn đều là đồ ngon cả đi, cũng không thấy mang về cho các chị em ăn.