Ngược lại vừa chạy về đã đòi đồ của chị.
Dựa vào cái gì phải chiều cậu bé?
Đại Sơn thấy vẻ mặt của Lục Giai Giai rất lạnh lùng, cậu bé lùi lại một bước.
Cô út ghét mình rồi, tất cả mọi người đều có bánh bao chỉ có mỗi mình là không có.
Lục Giai Giai cũng không khách sáo: “Sao lúc cháu ăn đồ ngon ở bên ngoài cũng không thấy mang về cho cô nhỉ?”
Đại Sơn lập tức che bụng.
Sao cô út lại biết?
Nhưng chính động tác này đã khiến những người khác đều biết rõ Đại Sơn đã ăn ở bên ngoài rồi.
Ai cho đồ ăn, vừa nghĩ đã có thể biết.
Lục Giai Giai không để ý đến Đại Sơn nữa, cô về phòng tìm bộ quần áo mới, rót nước nóng trong ấm ra lau qua người một lượt.
Bên này mẹ Lục tới nhà bác gái cả Lục, vừa vào đã đưa cho bác gái cả Lục một cái bánh bí đỏ: “Đây là Giai Giai nhà bọn tôi đặc biệt mua cho chị, vì không nhiều nên cầm qua một cái cho mọi người nếm thử, đừng chê ít nhé.”
Bác gái cả Lục nhìn cái bánh bí đỏ trong tay, trong lòng chua chát vô cùng.
Nhìn con gái nhà người ta xem, không chỉ mua bánh bao cho người nhà mà còn mua cả bánh bí đỏ.
Lại nhìn con gái mình xem, tay không đi rồi tay không về, về đến nhà mặt còn tỉnh bơ, bộ dáng đúng lý hợp tình.
Kiếp trước bà ta đã tạo nghiệp gì mà sinh phải một đứa con gái như vậy.
Mẹ Lục ngồi trên cái ghế bên cạnh, vỗ đùi mình thở dài một tiếng: “Chị nói con nhỏ ngốc này đi, không cho nó mua mà nó cứ đòi mua, còn không phải sao, vừa về đến nhà lại lấy hai cái bánh bao chia cho đám nhỏ trong nhà, thật sự không có một chút tâm nhãn nào cả.”
“Ở nhà thì cần tâm nhãn gì.” Bác gái cả Lục ngưỡng mộ đến đỏ mắt: “Không phải nên sống với nhau thật lòng thật dạ sao, thím cũng trộm vui đi.”
Trẻ con phòng cả đều ngưỡng mộ đến nóng mắt.
“Cô họ cho Tiểu Xuân bánh bao ăn, Tiểu Xuân cũng thích cô họ.” Cô gái nhỏ ở cách đó không xa cắn bánh bao trong tay, ngẩng đầu cười vô cùng vui vẻ.
Chị dâu cả vừa cười vừa nhấn vào cái đầu nhỏ của con gái nhà mình: “Biết cô họ con tốt là được.”
Lục Thảo vốn ở trong phòng kiềm chế không khóc, nhưng nghe thấy cuộc đối thoại bên ngoài này cô ta lập tức bật khóc.
Bánh bao và điểm tâm đều là của cô ta, kết quả lại bị Lục Giai Giai chiếm sạch hết.
Đặc biệt là số điểm tâm đó, cô ta muốn lén giấu để cho Châu Văn Thanh ăn, kết quả bây giờ chẳng còn cái đinh gì nữa.
Ngoài phòng nói chuyện rất lâu, không có một ai là không khen Lục Giai Giai, bác gái cả Lục càng nghe càng đỏ mắt.
Lớn lên xinh xắn, lòng dạ lại tốt, lại hiếu thuận với cha mẹ, có cô con gái như vậy thật đúng là kiếp trước tu được đại đức.
Đợi mẹ Lục đi rồi, bác gái cả Lục càng nghĩ càng tức.
Con gái bà ta lớn lên xấu xí cũng thôi đi lại còn không hiếu thuận, không dạy dỗ một chút thật không được.
Vì thế bà ta lại cầm cành liễu đi vào phòng Lục Thảo.
…
Tiết Ngạn ngẩn ngơ đi về nhà, anh vào cửa lớn định dội một chậu nước lạnh lên người.
Lục Giai Giai thích anh, Lục Giai Giai thích anh…
Tiết Khiêm lặng lẽ nhìn anh cả vấp chân vào cái ghế nhỏ trước mắt, sau đó cơ thể lảo đảo một cái, lại tiếp tục ngây dại tiến lên.
Tiết Khiêm: “…”
Có thể biến anh cả của cậu bé thành ra như vậy cũng chỉ có Lục Giai Giai mà thôi.
… Lục Giai Giai đã hút mất hồn của anh cả rồi sao?
Tiết Ngạn múc một gáo nước, đi ra khỏi phòng bếp định dội lên đầu.
Dòng nước xối xuống đầu, giọt nước bắn ra, thuận theo sợi tóc chảy xuống, anh giơ tay vuốt mặt một cái, vẩy sạch giọt nước lạnh đi, lúc này mới hơi tỉnh táo.
“Anh cả, anh sao thế? “Cậu bé đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Tiết Ngạn lắc đầu, hạt nước rơi xuống đất.
Anh về phòng mình thay đồ, chuẩn bị vào núi.
“Anh cả, anh không ăn cơm tối sao? Hôm nay cha nấu canh gà, anh có muốn nếm thử không?” Khi Tiết Khiêm nói trông còn hơi ghét bỏ: “Chỉ là hơi mặn, nhưng uống thêm nước là được.”
“Không ăn, anh vào núi tìm đồ ăn.” Tiết Ngạn thu dọn một chút rồi rời khỏi nhà.