Khi cha Lục tan làm từ bên ngoài trở về, ông ta không nói một lời, vẻ mặt nặng nề, tẩu thuốc gõ vang trên bàn.
“Ông nó sao thế?” Mẹ Lục phát hiện ra không đúng.
Cha Lục hút một hơi thuốc: “Trong thôn có người bị bắt, là bị bắt ở chợ đen.”
“Gì? Có người bị bắt á, ai?” Mẹ Lục hỏi trong sự kinh hoàng.
Người trong nhà đều nhìn qua, bị bắt ở chợ đen chính là chuyện lớn, nặng thì khỏi cần lo cơm nước sau này của mình.
Lục Nghiệp Quốc ở bên cạnh bảo: “Con vừa chở cha đi một chuyến, là La Khinh Khinh và Lâm Phong ạ, La Khinh Khinh chạy chậm nên bị bắt trước, Lâm Phong là chạy về, kết quả hai người đều bị bắt luôn.”
Lục Giai Giai: “…”
Cũng may cô thức thời, chưa bao giờ giở thói hờn dỗi ở mấy chuyện lớn này cả.
Nếu như hôm nay cô cưỡng chế đòi đi chợ đen với anh tư vậy chỉ sợ bây giờ đã có thêm hai người được ăn cơm miễn phí rồi.
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Liên quan quái gì đến chúng ta, bắt thì bắt thôi.”
“Nói thì nhẹ lắm.” Cha Lục nhíu mày: “Vốn thôn Tây Thủy chúng ta cực có khả năng được bình bầu là thôn tiên tiến, nhưng vì hai người bọn họ mà trực tiếp bị đá khỏi danh sách rồi.”
Giọng nói của cha Lục rất nặng nề, mang theo ý u ám, nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta biết mọi người sống không dễ dàng gì, tuy rằng đã nhiều lần nhấn mạnh không thể tới chợ đen nhưng cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.
Ông ta không yêu cầu cao, người đi tới đó chỉ cần có bản lĩnh chạy thoát đó là được.
Kết quả thì sao, một cô liễu yếu đào tơ, ngày thường ra đồng còn có thể say nắng lại chạy tới nơi đó, trực tiếp bị bắt ngay tại trận.
“Vậy có cách gì được đây, sự việc cũng đã xảy ra rồi.” Mẹ Lục không để ý đến mấy chuyện này cho lắm, bà ta chỉ cần người trong nhà sống tốt là được: “Ăn cơm đi, hôm nay con gái đặc biệt mang bánh bao về cho ông, nhân thịt luôn đấy nhé, trước đây ông vào thị trấn không phải cũng không nỡ ăn hay sao, lần này đặc biệt phần một cái cho ông rồi đấy.”
“Con gái mua bánh bao cho tôi?” Vẻ tối tăm trong mắt cha Lục lập tức tản đi, đôi mắt lại sáng ngời, đứng dậy.
Lục Giai Giai sợ cha buồn và nghĩ ngợi về chuyện của La Khinh Khinh nên cũng nói theo: “Cha, đã hấp xong rồi ạ, để một lúc nữa sẽ nguội mất, đừng quan tâm chuyện của người khác làm gì, mau qua ăn cơm đi ạ!”
“Đúng, đúng.” Cha Lục vào nhà bếp.
Bây giờ tuy trong nhà không thiếu thịt nhưng người ở thời đại này đều có sự cố chấp đối với bánh bao thịt to.
Vừa có thịt vừa có bột mì trắng, ai lại không thích?
Còn thừa ba cái bánh bao, cha Lục và mẹ Lục mỗi người một cái, cái bánh bao còn lại ba anh em chia nhau.
Ba ông anh đều tỏ vẻ: “Nhà còn thịt, bọn con không ăn bánh bao đâu.”
Nên là bọn họ mua bánh bao cho em gái ăn, chứ nào có đạo lý để em gái mua bánh bao cho bọn họ ăn.
“Kêu các anh ăn thì cứ ăn đi, tuy không nhiều nhưng nếm chút vị cũng được.” Lục Giai Giai chia cái bánh bao rồi đưa cho ba anh trai: “Lũ nhỏ đều được chia hết rồi, đừng cho nữa.”
Đồ trong bụng Đại Sơn đã tiêu hóa gần hết, cậu bé nhìn cái bánh bao trong tay Lục Cương Quốc mà nuốt nước miếng, nhưng cũng chỉ nhìn mà không lên tiếng.
Ăn cơm tối xong, Lục Giai Giai ngồi trên cái ghế xích đu trong sân cho tiêu thực với vẻ lười biếng, khi mọi tiếng động đều dừng lại, đột nhiên nhà bên truyền tới tiếng khóc đứt quãng.
“Hu hu hu…”
Sau khi âm thanh kéo dài mười mấy phút, trong sân nhà bác gái cả Lục lại truyền tới một tiếng quát giận dữ: “Khóc, còn dám khóc thêm một tiếng nào nữa, xem bà đây có đánh nát mông mày không.”
Sau đó tiếng khóc im bặt luôn.
Lục Giai Giai nhướn mày, sau đó đứng dậy, mệt mỏi trở về phòng ngủ.
Lúc này Đại Sơn cũng nằm trên giường, hôm nay Lục Cương Quốc chạy lên núi cả một ngày, vừa ngả xuống giường đã muốn ngủ.
Đại Sơn lay cánh tay của Lục Cương Quốc: “Cha, chúng ta đón mẹ về nhà có được không?”
“Cái gì?” Lục Cương Quốc giật mình mở bừng mắt, Lục Hảo và Lục Viên đang gấp quần áo bên cạnh cũng ngẩng đầu nhìn Đại Sơn.
Đại Sơn lau nước mắt, ngoác mồm khóc: “Cha, mẹ không ở nhà, bọn con đều là đứa trẻ không có mẹ, cha kêu mẹ mau về đi, con sợ lắm.”
Cô út không thích mình, nếu mẹ ở nhà chắc chắn sẽ giúp cậu bé.