Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 266 - Chương 266: Em Ghét Anh Hai

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 266: Em ghét anh hai

Hơn nữa bây giờ mẹ không ở nhà, không có một ai đứng về phía cậu bé, mọi người đều có đồ ăn ngon, chỉ có cậu bé là không.

Đại Sơn khóc càng đau lòng hơn: “Hôm nay mọi người đều được ăn bánh bao, chỉ có mình con là không, cô út còn nói không có phần của con.”

Lục Hảo chợt căng cứng cả người, hé miệng, nhưng tính cách thường ngày yếu đuối khiến cô bé không thể phát ra âm thanh.

“Con đã làm gì? “Lục Cương Quốc lập tức chất vấn.

Đầu óc anh ta không thông minh nhưng anh ta hiểu tính cách của Lục Giai Giai.

Em gái không phải kiểu người để ý vật chất đó, đồ có thể chia sẻ sẽ không giấu diếm.

Đại Sơn lắc đầu: “Con không làm gì cô út cả, là cô út ghét con, cha, người bên nhà bà ngoại đều rất tốt, chúng ta đón mẹ về đi, đừng tức giận với nhà bà ngoại nữa được không?”

Da đầu Lục Cương Quốc tê rần, anh ta nhìn con trai mà muốn rút gân não.

Còn chưa kịp nói gì thì bên ngoài đã truyền tới tiếng phản đối run rẩy của con gái.

“Không tốt…”

Đại Sơn và Lục Cương Quốc nhìn về phía giọng nói, Lục Hảo rụt cổ, ngón tay nắm chặt cái áo trong tay, cô bé khẩn trương đến đỏ cả mắt, cố gắng phát ra tiếng phản đối từ trong cổ họng.

“Không tốt!”

Hai lần phản đối đã phá vỡ tính cách trước đây của cô bé, cả người Lục Hảo run lên, nhưng lại cảm thấy có chỗ nào đó khác hẳn, cô bé chậm rãi ngẩng đầu, giọng nói vẫn run rẩy như cũ: “Cô út không hề không tốt với em, cô ấy rất tốt với em, rất tốt với chúng ta, là nhà bà ngoại bắt nạt cô út trước, em tốt với bà ngoại chính là không cần cô út nữa, tại sao cô út còn phải tốt với em?”

“Hơn nữa, cơ út tốt với chúng ta lâu như vậy, chỉ vì một lần này không cho em bánh bao mà em đã hoàn toàn đứng về phía bà ngoại, thật quá đáng!”

Lục Viên trừng mắt: “Anh hai là đồ xấu xa, em ghét anh hai!”

Đại Sơn trừng to mắt, ngây người, cậu bé nhìn chị và em gái đang tức giận, có hơi không biết phải làm sao, nhưng vẫn gân cổ lên cãi: “Nhưng các người không cần mẹ sao? Cô út không cho mẹ về, sau này chúng ta sẽ không có mẹ nữa.”

Lục Hảo không đáp lời mà cúi đầu, tiếp tục gấp quần áo trong tay.

Lục Cương Quốc lạnh lùng nhìn: “Trẻ con đừng quản chuyện của người lớn, mau đi ngủ đi!”

Anh ta nói xong rồi trở mình, quay lưng với Đại Sơn.

Đại Sơn thấy không ai giúp mình, đành rúc người nằm trên giường.

Đang khóc thì cậu bé nghe thấy Lục Hảo nhỏ giọng nói: “Chị cần cô út!”

Sáng sớm ngày hôm sau, trước khi mẹ Lục dọn cơm đã nói trước: “Hôm nay thằng hai đi ly hôn đi.”

Lục Cương Quốc run lên, đôi đũa suýt thì rơi xuống đất: “Ly hôn ạ?”

Đầu óc anh ta nhão ra như tương hồ.

Ly hôn kiểu gì? Điền Kim Hoa sẽ đồng ý ly hôn với anh ta hay sao?

Anh ta hỏi dò: “Mẹ, ly hôn thế nào ạ?”

Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Mày cầm sổ hộ khẩu đi, ăn xong bữa sáng, bà sẽ dẫn tụi bây cùng tới nhà họ Điền, trong hai ngày này nhất định phải ly hôn xong cho bà, qua ba tháng nữa bà sẽ tìm cô vợ khác cho mày.”

Trong đầu Lục Cương Quốc vẫn là đống tương hồ.

“Ăn cơm!” Mẹ Lục ra lệnh một tiếng.

Hôm nay tâm trạng của bà ta tốt nên mỗi người được nửa bát thịt hoẵng, Đại Sơn hoảng hốt cắn một miếng thịt, hương thơm ngào ngạt, nhưng vừa nghĩ đến cha mẹ sắp ly hôn, cậu bé đã oa một tiếng gào khóc, học theo lời mà Điền Kim Hoa đã dạy ngày hôm qua.

“Bà nội, bà đừng kêu cha mẹ ly hôn mà, cháu không muốn cha mẹ ly hôn đâu, như vậy Đại Sơn sẽ thành đứa trẻ không mẹ mất, bà nội, cầu xin bà cho mẹ cháu về nhà đi!”

Hai cánh tay cậu bé vung ra sau, làm ra tư thế muốn la khóc om sòm, mẹ Lục hít một hơi thật sâu, túm áo Đại Sơn xách người ra khỏi nhà bếp: “Cút ra ngoài!”

Đại Sơn rụt cổ, không ngờ mẹ Lục lại kêu cậu bé cút, đôi mắt của cậu bé ngậm nước, lại nói: “Bà nội, nếu bà bắt cha mẹ cháu ly hôn, cháu sẽ đi theo mẹ cháu, cháu sẽ tới nhà họ Điền, cháu sẽ không bao giờ về đây nữa.”

“Chà chà.” Mẹ Lục tức tới bật cười: “Cháu tưởng bà cầu mong cháu ở nhà họ Lục này lắm à? Cháu thật sự tưởng cháu là cục bảo bối lớn của cả gia đình này chắc, bà nói cho cháu biết, cả đời này mấy đứa cháu trai cháu gái này như các cháu đều giống nhau trong mắt bà hết, bà không thiếu cháu trai, cũng không thiếu cháu gái, bà hỏi cháu một lần nữa, cháu muốn ở nhà họ Lục hay là muốn tới nhà họ Điền?”

 


Bình Luận (0)
Comment