Bà ta cũng không nói lời tuyệt tình, vẫn muốn cho Đại Sơn một cơ hội.
“Mẹ.” Lục Cương Quốc đi ra khỏi nhà bếp, anh ta vội vàng đi tới bên cạnh mẹ Lục: “Đại Sơn chỉ là một đứa trẻ, cầu mẹ đừng tính toán với nó, làm sao nó có thể tới nhà họ Điền được? Mẹ cũng biết nhà họ Điền chính là…”
“Bà không tính toán với nó vậy bà tính toán với mày nhé!” Mẹ Lục vỗ một cái vào ót Lục Cương Quốc, bà ta bĩu môi: “Tao đúng là xúi quẩy tám đời mới gặp phải cái thứ rách việc như mày, mày nhìn con trai mày đã bị Điền Kim Hoa nuôi thành cái dạng gì đi, bà đây ngay cả cha mày còn không hầu hạ mà còn phải hầu hạ nó chắc? Thích lăn chứ gì, lăn đến đâu cũng được.”
Lục Cương Quốc ôm gáy mình, biết mẹ anh ta cho đường sống, vì thế ra sức liếc mắt ra hiệu cho Đại Sơn: “Mau xin lỗi bà nội đi.”
“Con không muốn.” Đại Sơn vừa chảy nước mắt vừa trừng mắt nhìn mẹ Lục, nghĩ đến lời mà Điền Kim Hoa đã dạy mình trước đó.
Cậu bé chỉ ngón tay vào mẹ Lục: “Bà chính là lão yêu bà, cháu ghét bà, cháu muốn đi tìm bà ngoại, cháu sẽ không bao giờ về đây nữa.”
Nói xong cậu bé quay người chạy đi.
Khi Lục Giai Giai chạy ra ngoài vừa vặn nghe thấy câu này của Đại Sơn, trong lòng cô khó chịu không nói nên lời, nuôi con mèo con chó còn có cảm tình, huống chi Đại Sơn còn là cháu trai cô.
Đặc biệt là mẹ Lục, tuy rằng bình thường hay mắng nhiếc nhưng vẫn yêu thương trong từng chi tiết, bà ta vì cho mấy đứa trẻ này được ăn no mà suốt vụ thu hoạch dù cơ thể không chống đỡ được vẫn chọn làm việc nặng chỉ để kiếm thêm được một công điểm.
Một câu lão yêu bà, một câu bà ngoại thật khiến lòng người chua chát.
“!” Mẹ Lục tức giận há miệng, trong lúc nhất thời cổ họng không phát được ra tiếng.
Bà ta nghĩ đến mình trợ cấp đồ cho phòng hai nhiều năm như thế, nghĩ đến lúc nạn đói mình cắn răng nhịn ăn, nghĩ đến con gái mình ở đoàn văn công nghĩ đủ mọi cách kiếm lương thực về cho gia đình.
Nếu bọn họ ích kỷ một chút thì đám trẻ này ít nhất cũng đã chết một nửa, kết quả thì sao, bà ta lại thành lão yêu bà.
Mà nhà họ Điền chẳng qua chỉ nói vài câu tốt đẹp với Đại Sơn đã biến thành người gần gũi nhất với cậu bé.
“Hay, hay lắm.” Mẹ Lục cắn răng cười, bà ta chỉ vào Lục Cương Quốc: “Đây là con mà phòng hai tụi bây dạy ra, Lục Cương Quốc, có phải mày cũng nghĩ như nó, cảm thấy mẹ mày chính là một lão yêu bà đúng không, mày nói thật đi, người của phòng hai chúng mày đều nghĩ thế nào, có phải đều cảm thấy tao chèn ép tụi bây không?”
“Mẹ!” Lục Cương Quốc trực tiếp quỳ xuống, anh ta ôm chân mẹ Lục: “Con chưa từng nghĩ vậy, mẹ là mẹ ruột của con, sao con có thể có suy nghĩ như vậy được.”
Ánh mắt của cha Lục cũng nặng nề như nhỏ nước, bàn tay nắm chặt đôi đũa cho thấy trong lòng ông ta cũng không hề bình tĩnh chút nào.
“Vậy con trai mày bị làm sao vậy hả?” Mẹ Lục đá Lục Cương Quốc ra, bà ta đi vào phòng bếp, bưng bát thịt đó của Đại Sơn ra ngoài rồi đập vỡ nát.
Tất cả người trên bàn cơm đều đứng hết dậy, cha Lục cũng đứng dậy.
Lục Giai Giai sợ hãi không dám nhúc nhích, trong trí nhớ của cô, mẹ Lục chưa từng nổi nóng đến vậy.
“Từ lúc bà gả tới đây đã thề cả đời này tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt nữa, ai dám bắt nạt tao, cả đời này tao cũng sẽ không tha thứ cho nó!” Mẹ Lục nhìn ba đứa con trai với ánh mắt dữ tợn.
Từ nhỏ bà ta đã sống khổ sở, dựa vào bản thân giết ra một con đường máu.
Bà ta chưa từng nợ bất cứ ai, cũng tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào nợ mình.
“Hôm nay tao nói luôn ở đây, sau này Đại Sơn không còn bất cứ quan hệ gì với tao nữa, nó là phúc hay là họa, là cát hay là hung đều không liên quan đến tao.” Mẹ Lục nhìn đám con của phòng hai: “Tao mặc kệ bình thường Điền Kim Hoa dạy tụi bây thế nào, tụi bây tốt nhất đều phải nhịn cho tao, một khi để tao biết thì cút hết ra ngoài cho tao!”
Lục Hảo sợ hãi không nói thành lời, nhưng lại nhanh chóng gật đầu, Lục Viên cũng thế.
Mẹ Lục ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn cơm: “Ăn cơm nhanh lên, ăn xong tới nhà họ Điền, ly hôn.”