Lục Giai Giai cũng đi bước nhỏ tới rồi ngồi xuống, cô gắp một miếng thịt ngon nhất trong bát mình cho mẹ Lục.
Mẹ Lục nở nụ cười, đôi mắt hơi đỏ lên.
…
Đại Sơn chạy bước nhỏ tới nhà họ Điền, lúc này nhà họ Điền đang ăn bữa sáng.
Điền Kim Hoa ngồi xổm ở cửa bếp, trông thấy Đại Sơn chạy vào, cô ta sững sờ.
“Mẹ!” Đại Sơn lau nước mắt, nhào về phía Điền Kim Hoa.
Cả người Điền Kim Hoa còn chưa phản ứng lại được đã hỏi: “Sao con lại tới đây?”
“Bà nội muốn kêu cha và mẹ ly hôn, con không chịu nên bà đuổi con ra ngoài rồi!” Đại Sơn cúi đầu lau nước mắt, nhìn thấy cơm trong bát của Điền Kim Hoa.
Trong tay cô ta cầm cái bánh ngô trộn trấu, canh trong bát có thể soi được bóng người luôn.
“Ly hôn?” Điền Kim Hoa cắn răng: “Bà già chết tiệt đó lại kêu mẹ với cha con ly hôn sao, lòng dạ của mụ già khốn nạn đó thật xấu xa.”
Mẹ Điền đi qua, liếc mắt nhìn Đại Sơn đứng trước mặt Điền Kim Hoa: “Sợ cái gì, Đại Sơn đang ở phía mày, nó cũng là cháu trai nhà họ Lục, bọn họ có thể không cần nó chắc?”
Đại Sơn nghĩ đến vẻ hung thần ác sát của mẹ Lục mà hơi sợ hãi túm cánh tay của Điền Kim Hoa, nhưng rất nhanh đã ngửi thấy mùi thối, cậu bé không kịp nghĩ mùi đó đến từ đâu mà mếu máo: “Mẹ, con sợ.”
Cánh tay khô héo của mẹ Điền túm lấy Đại Sơn, trong mắt bà ta phát ra tia sáng: “Đại Sơn, cháu là cháu trai cả của nhà họ Lục, cháu sợ cái gì? Phòng hai cũng chỉ có cháu là độc đinh, đồ trong nhà đều là của cháu, bà nội cháu chỉ dọa cháu tí thôi, nói không chừng đến khi đó còn xin cháu về, cháu xem bà nội nhà khác có phải đều thương cháu trai không?”
Đại Sơn nghĩ ngợi, rất nhanh đã gật đầu.
Cậu bé là bé trai của nhà họ Lục, ông nội và bà nội chắc chắn sẽ tiếc cậu bé, cha cũng tiếc cậu bé.
Đợi đến khi ông bà nội tới đón mình, cậu bé chắc chắn sẽ kêu mẹ mình về chung với mình, bằng không cậu bé sẽ không về nhà họ Lục, xem bọn họ có sốt ruột hay không.
“Tới đây ăn cơm đi.” Mẹ Điền kéo Đại Sơn vào nhà.
Người nhà họ Điền chen chúc ngồi bên bàn, chỉ có Điền Kim Hoa là ngồi xổm bên cửa, rúc thành một khối với vẻ hèn nhát.
Cô ta nhoẻn miệng cười, nhìn Đại Sơn ngồi bên bàn cơm, vẻ mặt có hơi tự hào.
Đây chính là đứa con trai bảo bối của cô ta, cô ta không tin nhà họ Lục có thể đành lòng để cục bảo bối này đi.
Đại Sơn không chỉ là bé trai nhà họ Lục mà còn là cháu trưởng của nhà họ Lục, cũng là chỗ dựa vững chắc cho nhà họ Lục.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua đại thụ trong sân hắt xuống đất, để lại cái bóng lốm đốm, trước cửa một căn phòng nhỏ có một người phụ nữ ngồi xổm, mái tóc bẩn dính bết lại với nhau, da thịt trên mặt lõm xuống, lưng còng, trên tay bưng một cái chén mẻ miệng.
Nhưng nụ cười trên mặt cô ta lại rất vui vẻ giống như rất hài lòng với hiện trạng bây giờ.
Đại Sơn thu lại tầm nhìn, ngồi bên cạnh mẹ Điền, cậu bé nhìn bữa sáng trên bàn.
Bữa sáng ở nhà họ Điền rất đơn giản, canh gạo kê trong thấy đáy, trong giỏ có thêm bánh bao rau dại trộn trấu, ăn kém hơn những gia đình khác trong thôn.
Chủ yếu là vì trong nhà này chỉ có cha Điền và mẹ Điền làm việc, không có nguồn kinh tế gì cả, còn có hai đứa con trai ham ăn lười làm nữa.
Đại Sơn ngây người, không biết nên phản ứng thế nào, thức ăn ở nhà họ Lục cũng được tính là hàng đầu trong thôn, không chỉ có thể được chia cái bánh bột ngô mà mỗi ngày còn có thể ăn thịt, canh cũng nửa đặc.
“Nào nào, nếm thử bánh ngô của bà ngoại xem thế nào?” Mẹ Điền trực tiếp duỗi tay lấy một cái bánh ngô đưa cho Đại Sơn, nụ cười trên mặt bà ta cứng ngắc, giấu kín phần không cam tâm tình nguyện đó đi.
Xưa nay đều là bà ta moi đồ từ chỗ con gái, lần này vì con trai út mà chỉ có thể cố gắng lấy lòng đứa cháu ngoại này.
Đại Sơn giơ tay nhận lấy, cắn một miếng với vẻ thấp thỏm, vừa vào miệng đã phun ra: “Phi! Khó ăn chết đi được.”
Đại Phi lầm bầm: “Giả bộ cái gì, nhà ai không ăn mấy thứ như vậy.”
Nó cầm lên sau đó cắn một miếng, húp một hớp canh.