Đại Phi là cháu trai cả trong nhà nên cháo gạo kê trong bát của nó nửa đặc, thế cũng đã được coi là thức ăn tốt nhất ở nhà họ Điền rồi.
“Ở nhà em không ăn mấy thứ này đâu.”
“Thế mày ăn gì?”
“Em ăn thịt, sáng nay còn được nửa bát thịt.” Đại Sơn gân cổ lên cãi.
Đôi mắt của Đại Phi sáng ngời: “Mày có thịt ăn, còn có thể ăn nửa bát nữa á?”
Đại Sơn gật đầu.
Đại Phi càng nghĩ càng kích động, nước miếng thèm thuồng chảy cả ra: “Đại Sơn, mày tới nhà bà nội tao, để tao tới nhà bà nội mày đi, tao sẽ làm cháu trai cho bà nội mày, đến khi đó tao nhất định sẽ hiếu thuận với bà ấy.”
“Không cho anh đâu, đó là bà nội em mà.” Đại Sơn ưỡn thẳng lưng, nhưng rất nhanh đã nghĩ đến việc mình chửi mẹ Lục là lão yêu bà khi rời đi.
Cậu bé lập tức có hơi bất an, đợi cậu bé về nhà, bà nội sẽ không đánh mình nữa đấy chứ?
Không được, đợi khi ông bà nội tới đón mình, nhất định nói không được đánh thì cậu bé mới về nhà.
Mẹ Điền ở bên cạnh nghe mà đỏ hoe mắt, bà ta liếc mắt nhìn đứa con gái thứ sáu ngồi xổm ngoài cửa.
Cuộc sống tốt như thế đều để cô ta hưởng, nếu mấy bữa cơm đó đều để con trai và cháu trai bà ta ăn thì tốt bao nhiêu.
Đại Sơn quay đầu hỏi: “Bà ngoại, còn bánh quy hôm qua không ạ? Cháu muốn ăn.”
“Hết rồi, chỉ còn một ít hôm qua thôi.” Mẹ Điền chỉ hận không thể lập tức đảo trắng mắt nhưng vẫn nhịn xuống, bà ta duỗi tay đưa một bát canh cho Đại Sơn: “Đối phó tạm một bữa trước đi, đợi trưa bà ngoại sẽ nấu đồ ăn ngon cho cháu.”
Lần trước được chia thịt heo rừng, trước để cho cháu trai và con trai trong nhà ăn một phần, nhưng mấy hôm trước Điền Quang Tông bị người đánh một trận chẳng hiểu ra sao, mẹ Điền thương con trai nên lại lấy hơn phân nửa thịt heo còn thừa cho anh ta bồi bổ cơ thể, bây giờ chỉ còn lại hơn một ngón tay thế này.
Nghĩ đến con trai út của mình còn đang chịu khổ, mẹ Điền cắn răng: “Đến trưa bà ngoại sẽ nấu thịt heo rừng cho cháu.”
Đại Sơn gật đầu, trên thực tế, cậu bé không thích ăn thịt heo rừng.
Thịt gà, thịt thỏ, thịt hoẵng trong núi mới ngon, thịt heo rừng cậu bé phải nhai rất lâu mới có thể nuốt được.
Cậu bé nhìn bữa sáng trên bàn của mẹ Điền lại nghĩ đến bữa sáng ở nhà họ Lục, trong lòng có hơi hối hận, đột nhiên cậu bé muốn về nhà họ Lục.
“Bà nội, cháu cũng muốn ăn thịt heo rừng.” Đại Phi ở một bên phụ họa.
“Được, được.” Mẹ Điền lập tức cười tươi như hoa nở.
Con dâu lớn nhà họ Điền liếc mắt nhìn Đại Sơn với vẻ ghét bỏ, không nói gì cả.
Thằng ngố này ngu đến mức này, cũng chẳng khác gì bà mẹ ngu ngốc của nó.
Nhưng vừa nghĩ đến Đại Sơn có thể mang lại lợi ích cho bọn họ, trên mặt cũng nở nụ cười theo.
Bé trai phòng hai của nhà họ Lục đã bị bọn họ nắm trong tay, nói không chừng sau này cũng có thể có được lợi ích.
Lúc này, Đại Sơn nhìn thấy Điền Kim Hoa ngồi xổm ở cửa mới hỏi mẹ Điền: “Bà ngoại, sao bà không cho mẹ cháu ngồi vào bàn?”
Đứa trẻ ngốc, con gái nhà họ Điền chúng ta về nhà mẹ đẻ không thể ngồi vào bàn cơm.”
“Nhưng các chị em gái của cháu đều có thể ngồi chung bàn cơm mà.” Đại Sơn nghi ngờ.
Mẹ Điền cười lạnh: “Đó là do mẹ cháu ngu, trong nhà đều bị bà nội cháu quản lý, mẹ cháu không có tí chủ kiến gì cả.”
Bà ta đảo tròng mắt, lập tức nói: “Đại Sơn, nếu như sau này mẹ cháu làm chủ gia đình, vậy cháu chính là cục bảo bối của tất cả mọi người trong nhà, mấy chị em gái đó của cháu đều phải nghe lời cháu, toàn bộ đồ ngon trong nhà đều là của cháu, phòng hai các cháu không phải có ba đứa con gái sao? Đến khi đó cháu không cần làm việc, cứ gả mấy chị em gái đó của cháu đi, đòi sính lễ thật cao vào, rồi số tiền đó đều là của cháu hết, không chỉ có thể lấy vợ mà còn có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon.”
“… Không thể như vậy, bà nội không cho như vậy đâu.” Đại Sơn hoảng hốt lắc đầu, nhưng không cần làm việc mà vẫn có tiền quả thật rất có sức cám dỗ, đặc biệt là có thể khiến các chị em trong nhà đều nghe lời mình.