Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 277 - Chương 277: Anh Cõng Em 2

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 277: Anh cõng em 2

Lục Giai Giai hào hứng sải bước chân.

Một giây sau.

“Á…”

Cô ôm chân đi sang một bên, trong mắt hiện lên một tầng sương mù nhạt, gương mặt nhỏ nhăn nhó.

… Cô giẫm phải thứ gì đó, nó trực tiếp đâm xuyên qua giày chạm vào lòng bàn chân cô.

Lục Giai Giai cố gắng mở to mắt, muốn xem vừa rồi giẫm phải thứ gì.

“Sao thế?”

Lúc này sau đầu đột nhiên có giọng nói truyền tới, Lục Giai Giai giật nảy mình, vừa quay đầu đã nhìn thấy Tiết Ngạn.

Cô chớp mắt, mấy hôm nay Tiết Ngạn vẫn luôn bận sự nghiệp, có một lần cô thậm chí còn thấy anh tám, chín giờ mới trở về.

“Không…” Lục Giai Giai hơi dừng lại, đôi mắt đảo một cái rồi sửa miệng: “Vừa rồi em không nhìn đường, không biết bị thứ gì đâm vào chân, đau lắm.”

Cô gái trẻ ngẩng đầu, mím môi, quai hàm hơi phồng lên, bộ dáng vô cùng tủi thân.

Ngón tay của Tiết Ngạn hơi nhúc nhích, hỏi: “Đau lắm sao?”

Lục Giai Giai gật đầu, trái với lương tâm đáp: “Đâm đau lắm.”

Tiết Ngạn vội vàng tiến lên một bước bế Lục Giai Giai lên, đang định đặt cô lên tảng đá bên cạnh để xem tình hình.

Nhưng đợi sau khi bế lên mới phát hiện qua mình quá đường đột.

Động tác của anh quá nhanh, Lục Giai Giai cũng giật nảy mình, ngón tay của cô vì hoảng hốt mà đặt lên vai Tiết Ngạn.

Cô liếc mắt nhìn anh, thấy vẻ mặt của anh gấp gáp.

Đây chắc hẳn không phải thái độ đối xử với người bình thường, hình như anh thật sự có ý với cô, còn bế cô.

Tiết Ngạn cứng ngắc vài giây, vừa định thả người xuống thì cô gái trong lòng vẫn luôn kêu đau chân.

Tiết Ngạn không kịp nghĩ nhiều hơn, trực tiếp đặt người lên tảng đá bên cạnh.

“Không biết có độc không nữa, để tôi xem.” Ngón tay co quắp của Tiết Ngạn cởi giầy của Lục Giai Giai, sờ vào lòng bàn chân của cô.

Ngón tay anh thô chai, còn lòng bàn chân vốn đã mẫn cảm, Lục Giai Giai không nhịn được mà rụt về phía mình.

Tiết Ngạn cúi đầu, nghiêm túc nhìn.

Lòng bàn chân của Lục Giai Giai trắng hồng nhưng ở giữa lại có mấy nốt đỏ, không chảy máu nhưng bên rìa lại đỏ lên.

“Rất đau sao?” Tiết Ngạn ngẩng đầu hỏi.

“…” Lục Giai Giai hoảng hốt mím môi, thật ra cũng không đau lắm.

Nhưng vì tiến một bước thăm dò Tiết Ngạn cho nên cô vẫn gật đầu.

“Vừa giẫm vào đâu?” Tiết Ngạn hỏi.

Lục Giai Giai chỉ về phía một đại thụ, Tiết Ngạn quay đầu nhìn qua, nhặt cành cây trên đất rồi đi qua lật tìm.

Rất nhanh ở đó đã vang tiếng loạt soạt loạt soạt.

Lục Giai Giai nuốt nước miếng, cô chỉ hận không thể chạy qua xem: “Em giẫm phải gì thế?”

“Không sao, nhím thôi.” Tiết Ngạn ném cái gậy đi, anh đi đến bên cạnh Lục Giai Giai, cẩn thận đi giày vào cho cô: “Không có độc.”

Ngón tay của anh rất dài, lòng bàn tay lại vô cùng nóng, bao quanh cổ chân của Lục Giai Giai.

Cổ chân của Lục Giai Giai nhỏ nhắn xinh xắn, nửa vòng tay của Tiết Ngạn đã có thể ôm hết nó.

Cơn mưa nhỏ rơi xuống rả rích, giống như sương mù hất vào mặt, hàng mi dài của Lục Giai Giai dính nước, cô run lên, hai tay chống trên đá không nhúc nhích.

Giữa hai người tiến vào một bầu không khí ấm áp, cả hai đều cảm giác được nhưng chẳng ai mở miệng nói trước.

“Sắp mưa to rồi.” Tiết Ngạn đè thấp giọng nói, cũng từ từ đặt chân của cô xuống.

Lục Giai Giai gật đầu: “Ừm.”

“Có đi được không?”

“…” Lục Giai Giai muốn lắc đầu nhưng cảm thấy làm như vậy tâm tư sẽ quá rõ ràng.

Cô vẫn cần thể diện mà.

Vậy là cô giả bộ cố gắng chống người đứng dậy, bộ dáng nhất quyết tự mình đi.

Chân cô giẫm xuống đất thật sự vẫn hơi đau nhưng chút đau đớn nhỏ nhặt này thường nằm trong phạm vi chấp nhận được của cô.

Nhưng… Lục Giai Giai nhìn trộm sườn mặt của Tiết Ngạn.

Cô vừa hạ chân đã hít một hơi, cắn môi nhịn đau, cánh môi cũng bị mím chặt đến biến dạng.

Tiết Ngạn thấy Lục Giai Giai đi đau như vậy, trời còn đang mưa nên vội vàng tới bên cạnh bảo: “Tôi cõng cô.”

Nghe được đáp án mà mình muốn, chân mày của Lục Giai Giai hơi nhúc nhích.

“Nếu cô sợ bị người khác nhìn thấy, tôi sẽ chú ý xung quanh, trước khi có người tới tôi sẽ…”

“Không sợ!” Lục Giai Giai lầm bầm, sao Tiết Ngạn luôn nghĩ lung tung về cô thế nhỉ: “Em chỉ sợ làm anh xuống núi muộn thôi.”

Yết hầu của Tiết Ngạn hơi di chuyển, bầu không khí ấm áp này khiến anh cảm thấy có hơi không chân thực, anh đứng trước mặt Lục Giai Giai rồi ngồi xổm xuống: “Lên đi.”

Lục Giai Giai nhìn lưng anh, lần trước Tiết Ngạn cõng cô vẫn là cô cầu xin anh.

Nhưng lần này thì khác, là Tiết Ngạn chủ động yêu cầu.

 


Bình Luận (0)
Comment