Lục Giai Giai có hơi đắc ý, hai tay đặt trên vai Tiết Ngạn rồi trèo lên.
Tiết Ngạn cõng cô chậm rãi đi xuống núi, hai tay Lục Giai Giai đặt trên bả vai anh, nhìn con đường dẫn xuống núi.
Cô hỏi: “Có một hôm thấy anh về rất muộn, buổi tối rất nguy hiểm, về muộn thì không ngồi máy kéo được nữa, vẫn nên về sớm một chút mới tốt hơn.”
Từ đây đến thị trấn cách vài dặm, đi đường chỉ sợ phải đi rất lâu, đặc biệt là buổi tối còn tối như hũ nút, rất dễ xảy ra chuyện.
Giọng của Tiết Ngạn hơi khàn: “Không sao, tôi rất quen đường, đi cũng rất nhanh.”
“Nhưng mệt lắm đó.” Lục Giai Giai cảm thấy gần đây Tiết Ngạn quá bận rộn.
Cho dù đầu cơ trục lợi rất kiếm được tiền nhưng cũng không thể mặc kệ sức khỏe của mình được.
Cô dặn dò: “Sức khỏe cũng rất quan trọng.”
“Cơ thể tôi rất khỏe mạnh.” Tiết Ngạn nhẹ nhàng xốc Lục Giai Giai lên.
Anh theo bản năng muốn nói với cô rằng cơ thể mình không có gì đáng quan ngại cả, nhưng không ngờ cánh tay của Lục Giai Giai đụng vào cổ anh, cục bông mềm mại sau người lại cọ lên người một cái.
Tiết Ngạn: “…”
Mưa càng rơi càng lớn, mới đầu chỉ là mưa bụi như sương mù nhưng bây giờ đã ngưng tụ thành hạt, lớp tóc bên ngoài của Lục Giai Giai đã bị thấm ướt.
Cô thấy trên cổ Tiết Ngạn dính nước mới dùng tay áo lau cho anh, trong lúc hành động khó tránh khỏi da thịt tiếp xúc.
Cũng không biết đã chạm đến đâu mà đột nhiên Tiết Ngạn kích động: “Đừng nhúc nhích!”
Yết hầu của anh di chuyển dữ dội, một giọt nước chảy từ trên xuống, không biết là mồ hôi hay là nước mưa mà bên trên còn thấp thoáng mang theo ý lạnh vừa mới phát ra.
Lục Giai Giai rụt ngón tay về với vẻ vô tội, vừa rồi cô cũng không cố ý, chỉ vô tình đụng vào yết hầu của anh thôi mà.
Nhưng bây giờ có thế nào cũng không thể thừa nhận, Lục Giai Giai hỏi: “Sao vậy?”
Yết hầu của Tiết Ngạn lại lăn lên lăn xuống vài cái, anh cắn răng: “Đừng lộn xộn.”
Lục Giai Giai hiểu ra: “Em không lộn xộn, vừa rồi em thấy trên người anh có nước mới giúp anh lau.”
Cánh tay của Tiết Ngạn dùng sức, đường nét cơ bắp trên đó từ từ lộ ra: “Cô ngoan ngoan ngồi yên là được.”
Lục Giai Giai nghe ra được sự bất ổn trong hơi thở của Tiết Ngạn, cô cố tình cúi đầu sáp lại gần sườn mặt trái của anh: “Anh sao thế?”
Một mùi hương nhẹ nhàng phả tới sườn mặt của Tiết Ngạn, cơ thể anh càng căng chặt hơn, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Không sao?”
Lục Giai Giai trộm cười, sau đó quy củ rụt đầu mình về.
Một người muốn được cõng, một người tình nguyện cõng, hai người đều biết đối phương có ý gì, Lục Giai Giai có hơi vui vẻ trong lòng.
Nhưng không lâu sau đó, cô phát hiện ra mình đang dịch ra ngoài từng chút một, giống như lần đầu tiên, nếu cô không cẩn thận là có thể rớt xuống ngay.
Lục Giai Giai: “…”
Nhưng khác với lần đầu tiên là cô với tay lên ôm cổ Tiết Ngạn, sau đó lại nhích người lên, có hơi bất mãn: “Em sắp rớt rồi.”
Nước mưa lẫn với mồ hôi chảy từ trên trán Tiết Ngạn xuống: “Là tự cô lùi về sau, ngồi im sẽ không rớt xuống.”
“…” Lục Giai Giai rút vòng tay ôm cổ anh lại, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy một mảnh tối đen, ngay cả ánh trăng cũng không có.
Nhưng ánh đèn phía xa lại càng ngày càng gần.
Quần áo trên người cô cũng sắp ướt đẫm.
Hai người đến thôn xóm bên dưới chân núi, bây giờ sắc trời vẫn còn sớm, rất nhiều thôn dân vẫn chưa ngủ, Tiết Ngạn thả Lục Giai Giai lên tảng đá bên cạnh, sau đó đi về phía xa tìm được một cành cây chắc chắn.
“Chống cái này về đi, tôi đi theo phía sau cô.”
“…”
Lục Giai Giai biết Tiết Ngạn đang bảo vệ danh tiếng cho cô mới duỗi tay nhận lấy, giẫm chân lên đất.
Chân cô vừa tiếp xúc với đất cũng không đau bao nhiêu, vì thế nói: “Không cần theo em đâu, đã đến thôn rồi, không sao, anh về nhà trước đi.”
Mưa càng lúc càng lớn, Lục Giai Giai rất muốn bước nhanh về nhà nhưng Tiết Ngạn vẫn đi theo phía sau cô, cô chỉ đành giả bộ cà thọt đi đường.
Tiết Ngạn thấy Lục Giai Giai đuổi mình đi còn tưởng đối phương tức giận, xuyên qua hạt nước trên hàng mi nhìn cô: “Tôi sợ bị người khác nhìn thấy, buổi tối rất có khả năng sẽ bị người khác hiểu lầm.”
Vẫn chưa đính hôn mà buổi tối lại ở cùng nhau cũng có rất nhiều lý do, tốt một chút là lén lút gặp mặt mà xấu một chút thì chính là ăn trộm.