“Thằng trời đánh nhà mày.” Bà Vương vỗ vài cái vào ót Vương Vệ Quốc.
Một trận kích động này thu hút ánh mắt của vài người, nhưng La Khinh Khinh lại không có thời gian chú ý đến mấy thứ này, cô ả lén nhìn về phía Lục Nghiệp Quốc.
Nếu cô ả muốn tiếp tục ở lại thôn Tây Thủy vậy cách tốt nhất chính là gả mình đi trong vòng một tuần.
Nếu như vậy, cô ả sẽ có lý do được sống ổn định ở đây.
Mà Lục Nghiệp Quốc chính là sự lựa chọn tốt nhất của cô ả.
Lục Giai Giai thấy tầm mắt của La Khinh Khinh lén nhìn anh tư, trong lòng khẩn trương, nhéo Lục Nghiệp Quốc một cái.
“Úi!” Lục Nghiệp Quốc ôm cánh tay mình nhe răng trợn mắt, nói với Lục Giai Giai: “Em gái?”
“Hả?” Lục Giai Giai ngại ngùng buông tay, cô kéo áo Lục Nghiệp quốc, lại gần anh ta rồi nhỏ giọng bảo: “Gần đây anh phải cách xa La Khinh Khinh một chút, đợi cô ta đi rồi hãy buông lỏng cảnh giác sau.”
“Anh biết rồi.” Lục Nghiệp Quốc chỉ đơn thuần quay đầu nhìn về phía La Khinh Khinh.
La Khinh Khinh thấy anh ta nhìn mình.
Ánh mắt của hai người đối diện, trong lòng cô ả hơi có tự tin.
Họp xong là được đi, người trong thôn xếp hàng đi ra khỏi cửa.
Mẹ Lục và cha Lục có chuyện bàn bạc nên kêu Lục Giai Giai về trước, vì thế Lục Giai Giai và ba cô gái nhỏ cùng nhau về nhà.
Cô cảm thấy người hơi ẩm, muốn về nhà nhanh để thay quần áo, mẹ Điền xếp hàng trước mặt bọn họ, Đại Phi thì bướng bỉnh nhảy loạn xạ, Lục Giai Giai thấy nó sắp giẫm vào giày mình nên vội vàng lùi lại.
Kết quả sau gáy hình như đụng phải một bức tường cứng chắc.
Cô ngẩng đầu lại trông thấy gương mặt của Tiết Ngạn.
“Giẫm vào chân tôi rồi.” Tiết Ngạn thấp giọng.
“A.” Lục Giai Giai vội vàng tiến lên một bước, cúi đầu liếc mắt nhìn bùn đất trên giày anh.
Sao cô luôn giẫm vào chân Tiết Ngạn thế?
Hơn nữa hôm nay cô còn đi ủng, sẽ không bị cô giẫm sưng chân đấy chứ.
“Có đau không?” Lục Giai Giai có hơi ngại.
Tiết Ngạn lắc đầu.
Người đông quá, cô chưa kịp nói chuyện với anh mà đã ra ngoài rồi.
Đợi ra khỏi phòng, Lục Giai Giai bung dù đang định đi thì tay bị người đụng vào.
Hửm?
Cô nắm chặt đồ trong tay, quay đầu nhìn Tiết Ngạn rời đi như không có việc gì.
Gương mặt cô hơi đỏ ửng, không dám nhìn thứ gì khác mà vội vàng đựng vào trong túi áo, sau đó đi cùng ba cô gái nhỏ.
Đi được nửa được thì phía sau có một người đi theo, Châu Văn Thanh bung dù, hôm nay anh ta mặc áo sơ mi trắng, mái tóc được chải chuốt rất gọn gàng.
Gương mặt anh ta treo một nụ cười nho nhã.
“Giai Giai, gần đây em vẫn khỏe chứ?” Sống lưng của Châu Văn Thanh rất thẳng.
Lục Giai Giai chớp mắt: “Đương nhiên gần đây tôi sống rất tốt rồi, còn béo lên một cân nữa đấy, ngược lại anh đó, mặt gầy trơ xương cả rồi, đột nhiên trông thấy làm tôi hết hồn.”
Châu Văn Thanh: “…”
Lục Hoa gật đầu: “Đúng, vừa rồi cháu cũng sợ suýt thì hét lên, trí thức Châu, chú gầy đi nhiều quá, ngày thường không ăn được cơm sao ạ, ngay cả bản thân chú cũng không nuôi nổi sao?”
Trên mặt Lục Hảo lộ ra vẻ hơi khó tin, cô bé hỏi một cách rất chân thành: “Không… không ăn được cơm á? Trí thức Châu, chú thật sự không nuôi được bản thân sao?”
Châu Văn Thanh nhìn bốn cô cháu này, nụ cười trên mặt càng lúc càng lúng túng: “Các người có khả năng có hiểu lầm gì đó về tôi rồi? Trước đây tôi quả thật không thích làm việc đồng áng nhưng bây giờ làm việc cũng vô cùng nhanh nhẹn, có thể nuôi sống bản thân.”
“Ồ.” Lục Giai Giai không có hứng thú gì cả mà quay người rời đi.
Châu Văn Thanh đuổi theo: “Giai Giai, em cho anh một cơ hội đi, anh có thể thề trước mặt toàn bộ người ở đây rằng mình nhất định sẽ đối xử tốt với em, tốt với em hơn tất cả mọi người.”
…
Mưa đã rơi liền hai ngày, bầu trời vẫn âm u, vũng nước trên mặt đất thì nối tiếp nhau.
Châu Văn Thanh gấp đến mức không nhìn đường phía trước, trực tiếp giẫm vào vũng nước khiến giọt nước bắn lên làm ướt quần của Lục Giai Giai.
“…” Cô trừng mắt nhìn: “Châu Văn Thanh, có phải anh bị điên không hả? Cho anh cơ hội cái gì, anh đừng quên trước đây chính anh nói hai người chúng ta chỉ là quan hệ anh em, anh còn bôi nhọ danh tiếng của tôi nữa thì tôi sẽ không khách sáo với anh đâu.”