Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 285 - Chương 285: Dây Buộc Tóc Mà Tiết Ngạn Tặng 1

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 285: Dây buộc tóc mà Tiết Ngạn tặng 1

“Không phải như vậy.” Châu Văn Thanh nắm rất chặt cán dù, trên mặt nóng rực.

Từ sau khi anh ta ở bên cạnh Lục Thảo, anh ta mới nhận ra trước đây mình đã bỏ lỡ gì.

Châu Văn Thanh bám theo sát nút Lục Giai Giai: “Trước đây anh chỉ không phát hiện ra tâm ý của mình khiến em phải chịu nhiều khổ sở như vậy, đây đều là lỗi của anh, trước kia anh đúng là một tên khốn nạn!”

Lục Giai Giai thở nhẹ ra một hơi.

Cũng may Trình Ánh Huyên chiếm cơ thể cô sống giống một con chó nịnh bợ nên Châu Văn Thanh mới không nhìn trúng cô.

Bằng không bây giờ cô cũng lúng túng biết bao, vô duyên vô cớ có thêm một tên bạn trai cũ, nói không chừng ngay cả lời cũng bị chiếm luôn rồi.

“Anh còn bám theo tôi nữa thì tôi sẽ không khách sáo với anh đâu.” Lục Giai Giai miết các ngón tay với nhau, có hơi nóng lòng muốn thử.

Châu Văn Thanh mặc kệ vẫn túm chặt cánh tay của Lục Giai Giai.

Lục Giai Giai trực tiếp vung một cái tát qua, Lục Hoa nhảy bật tới ghìm cổ Châu Văn Thanh, Lục Hảo và Lục Nguyệt thì lại túm cánh tay anh ta.

Các cô gái trẻ ngày thường ra đồng làm việc khiến Châu Văn Thanh trong lúc nhất thời không giãy thoát được, Lục Giai Giai cũng nhân cơ hội này tát Châu Văn Thanh mấy cái liền.

Vậy mà lại dám quấy rối cô à? Nghĩ cô không biết tức giận chắc, lần trước cô không nên kêu anh ta lau giày mà nên kêu anh ta liếm giày mới đúng.

Lục Giai Giai vả mặt rồi đá một cước vào đầu gối đối phương, Châu Văn Thanh kêu “au” một tiếng rồi ngã xuống đất.

Lục Hoa nhanh nhẹn nhảy xuống, vẻ mặt hưng phấn.

Lục Hảo và Lục Nguyệt chưa từng đánh người, mặt của cả hai đều đỏ bừng.

Cả người Châu Văn Thanh ngã nhào vào vũng nước bùn, mái tóc tỉ mỉ chải chuốt dính đầy bùn, cái áo sơ mi trắng cũng ướt sũng thành màu nâu.

Lục Giai Giai lầm bầm: “Anh còn dám động tay động chân với tôi thử xem, ngày nào tôi cũng sẽ đánh anh như vậy.”

Tiết Ngạn vốn định ra tay lại dừng bước chân, đợi bốn cô gái nhỏ đều chạy đi mới từ trong chỗ tối bước ra.

Châu Văn Thanh không ngờ bây giờ Lục Giai Giai lại thô bạo như vậy, giống y như một con mèo xù lông, anh ta chửi cái bóng mơ hồ biến mất dần: “Mụ nội nó, cái thứ mẹ gì đâu…”

Còn chưa chửi xong thì trong tầm mắt đã xuất hiện một bàn chân, bàn chân giẫm vào vũng nước làm nước bắn thẳng vào mặt anh ta.

Châu Văn Thanh nâng mắt, mưa rơi vào trong hốc mắt khiến anh ta không nhìn thấy rõ người cho lắm.

“Anh là…” Anh ta còn chưa nói xong thì đã bị đối phương túm cổ kéo ra sau căn nhà.

Tay của người đàn ông vô cùng hữu lực, Châu Văn Thanh có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được, anh ta vừa định gào lên nhưng cổ đã bị khóa chặt, miệng thì bị bịt kéo đi.

Tư thế này…

Châu Văn Thanh sợ hãi mặt mày xanh lét.

Tiết Ngạn kéo anh ta ra phía sau căn nhà cũng không đánh anh ta mà lạnh lùng xé cái áo sơ mi trắng trên người anh ta xuống.

Mấy ngày nay, Châu Văn Thanh vừa làm việc vừa chịu đói nên xương sườn đều lộ hết ra.

“Tiết Ngạn, anh muốn làm gì…”

Anh ta sợ hãi ôm người mình đồng thời cũng nhìn thấy rõ người trước mặt.

Người này kéo anh ta ra sau nhà có phải có sở thích gì đó không vậy?

Tiết Ngạn chẳng nói lời nào, cũng không nhìn anh ta lấy một cái mà cầm cái áo sơ mi trắng rời đi.

Cố tình hủy hoại danh tiếng của con gái chẳng khác gì lột quần áo của bọn họ cả.

Tiết Ngạn chỉ muốn cho Châu Văn Thanh cũng được nếm thử kết cục này trên người mình.

Anh đi đến chỗ xa ném cái áo sơ mi vào hố, lau nước nước trên mặt rồi đi về nhà.

Anh vẫn luôn biết Lục Giai Giai rất ưu tú.

Gia thế hoàn hảo, dung mạo xinh đẹp, lý lịch nổi bật và tương lai được trải rất phẳng.

Cô ưu tú có nghĩa tương lai sẽ không thiếu người theo đuổi.

Đây là chuyện không một ai có cách nào khống chế được, Lục Giai Giai cũng không thể chi phối suy nghĩ của người khác.

Được người khác thích là lỗi của cô sao?

Không phải, ngược lại nó chứng minh cho việc cô xuất sắc.

Mà việc anh phải làm chính là bảo vệ cô đồng thời theo đuổi cô.

Chỉ có như vậy anh mới có thể nói thích cô khi đối diện với cô, muốn được cưới cô.

Buổi chiều trời quang mây tạnh, Tiết Ngạn lại đeo gùi đi đường núi vào thị trấn.

 


Bình Luận (0)
Comment