Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 286 - Chương 286: Dây Buộc Tóc Mà Tiết Ngạn Tặng 2

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 286: Dây buộc tóc mà Tiết Ngạn tặng 2

Khi đàn ông trong thôn làm việc cũng để trần cánh tay, nhưng trời đổ mưa thì lại rất ít.

Châu Văn Thanh nép sát vào bờ tường, anh ta chưa bao giờ cởi trần nửa người đi trên đường hết, điều này đối với anh ta mà nói cực kỳ nhục nhã.

Anh ta lạnh đến run rẩy, mỗi khi đi được một đoạn đường đều phải nhìn xem có người hay không, một khi có người anh ta sẽ trốn sang bên cạnh.

Một đoạn đường ngắn ngủi lại dầm mưa hết một tiếng mới về đến ký túc xá thanh niên trí thức.

Trương Đào liếc mắt nhìn xương sườn lộ ra của Châu Văn Thanh rồi sờ cơ bắp ở lồng ngực mình, sau đó nhìn cái eo gầy gò của Châu Văn Thanh rồi lại sờ cơ bụng của mình.

Sao con gái lại thích người như Châu Văn Thanh nhỉ, lẽ nào là vì Châu Văn Thanh trắng sao?

“Sao cậu lại cởi trần về đây thế?” Trương Đào nhíu mày hỏi.

Những thanh niên trí thức khác ở cùng một phòng cũng có nghi ngờ này.

Bởi vì trời mưa nên mọi người đều ở đây, bảy, tám tầm mắt đều rơi hết lên người Châu Văn Thanh.

Anh ta run rẩy cầm khăn mặt lau nước trên người: “Áo bất cẩn bị mắc vào cây rách rồi, sau đó ném đi.”

“…” Nghĩ bọn họ là đồ ngu chắc?

Rất nhanh, chuyện Châu Văn Thanh cởi trần về nhà đã truyền đi.

Các hộ gia đình đều đóng cửa ép hỏi con gái mình có quan hệ gì với Châu Văn Thanh hay không?

Bác gái cả Lục cũng đóng cửa hỏi Lục Thảo: “Mày có biết chuyện của trí thức Châu không?

Lục Thảo cũng đã nghe nói đến chuyện này, cô ta nhanh chóng lắc đầu: “Con không biết.”

“Mày không biết thì tốt, tao nói cho mày biết, mày tuyệt đối không thể có bất cứ quan hệ gì với tên Châu Văn Thanh này hết, bằng không nửa đời sau cũng như chịu tội thôi.” Bác gái cả Lục hung dữ đe dọa.

Lục Thảo thì tâm hồn treo ngược cành cây, cô ta đang nghĩ rốt cuộc là ai đã vạch áo của Châu Văn Thanh.

Ngoại trừ cô ta ra, lẽ nào Châu Văn Thanh còn ở bên các cô gái khác nữa?

Trong đầu Lục Thảo nghĩ đến một cái tên, cô ta siết chặt nắm tay.

Cô ta nhất định phải nhanh chóng xác định quan hệ với Châu Văn Thanh mới được.

Ngay lúc mọi người đang suy đoán xem có phải Châu Văn Thanh có quan hệ với cô gái trẻ nào đó hay không, vậy mà lại có tin đồn truyền ra, nói đầu thôn có một tên vô lại uống rượu say, thấy Châu Văn Thanh lớn lên vừa gầy vừa nhỏ, không nhìn rõ nghĩ thành con gái vì thế bất cẩn kéo rách áo của anh ta.

“…” Lục Giai Giai trực tiếp bị chọc cười.

Cô sờ dây cột tóc trên mái tóc đuôi ngựa, đây là đồ lúc sáng Tiết Ngạn trộm nhét vào tay cô.

Lục Hoa học viết chữ với Lục Giai Giai, khi ngẩng đầu cũng nhìn thấy dây buộc tóc mới của cô út.

Dây buộc tóc màu đỏ, bên trên thắt hai sợi ruy băng đỏ, khi mái tóc đen đung đưa, màu đỏ đó cũng lay động theo, có đôi khi bám vào cái cổ trắng trẻo, có đôi khi lại rũ trước ngực, tôn lên gương mặt xinh đẹp của Lục Giai Giai càng thêm ưa nhìn.

Lục Hoa nói: “Cô út, dây buộc tóc mới của cô đẹp quá.”

“Thật sao?” Lục Giai Giai mím môi đầy kiêu ngạo, duỗi tay sờ một cái: “Cũng được đi.”

“Đẹp lắm ạ.” Lục Hảo nói.

Dây buộc tóc hơi kiểu cổ lại trông không hề phàm tục chút nào.

“Không được phân tâm, chăm chỉ viết chữ cả đi, chữ nào cũng phải luyện thật đẹp.” Lục Giai Giai gõ cành cây lên bàn cát: “Đợi các cháu luyện được lên bàn cát thì cô sẽ vào thị trấn mua bút cho các cháu.”

“Cảm ơn cô út.”

“Không cần cảm ơn.”

Lục Giai Giai vừa dứt lời thì bên ngoài đã truyền tới tiếng gõ cửa.

“Cha, cha ơi, cha mau mở cửa, con là Đại Sơn…”

Cửa làm bằng gỗ, bên trên sơn một lớp sơn đen, Đại Sơn ra sức đập cửa, mang theo tiếng khóc nức nở: “Cha, cha ơi…”

Lục Giai Giai ở trong phòng do dự một lúc, cơn mưa to vừa mới qua, mẹ Lục và ba anh trai đều đã ra đồng, anh hai hoàn toàn không có ở nhà.

Trương Thục Vân đang ở nhà may quần áo, cô ta lúng túng chạy ra ngoài, xoa lòng bàn tay mình.

Một chị dâu cả như cô ta cũng không tiện nói chuyện của phòng hai, trong lúc nhất thời không biết nên xử lý thế nào với Đại Sơn nữa, cô ta chạy đến cửa phòng Lục Giai Giai, ánh mắt liếc ra cổng: “Bên ngoài… là Đại Sơn thì phải.”

“Vâng.” Lục Giai Giai hô một tiếng ra ngoài: “Cha cháu không có nhà, lát nữa hãy qua.”

Cửa lập tức yên tĩnh, nhưng chưa qua một lúc lại gõ vang: “Cha, cha, cha mau mở cửa…”

Đại Sơn ở bên ngoài gào đến khản cả giọng, Lục Hảo siết chặt cành cây trong tay, Lục Viên cũng ngồi bên chân Lục Giai Giai với vẻ thấp thỏm.

 


Bình Luận (0)
Comment