Lục Giai Giai nhìn thấy hai cô gái nhỏ thấp thỏm bất an mới an ủi: “Không sao, để cô ra ngoài xem sao.”
Trương Thục Vân đi trước mặt Lục Giai Giai, dưới sự ra hiệu của cô mới mở cửa.
Đại Sơn đang định gõ tiếp thì đột nhiên cửa mở, cậu bé rụt cổ lại.
Cả người Đại Sơn trông rất thê thảm, áo trên bị xé rách, giày cũng thiếu một chiếc mà đi chân trần, trên quần dính toàn là bùn.
Lục Giai Giai nhíu mày, nghĩ đến Điền Kim Hoa.
Bây giờ Đại Sơn thành ra như vậy đều nằm trong dự liệu của cô, nhưng cô không ngờ cậu bé sẽ chạy về nhanh như thế.
Đại Sơn khịt mũi, nói với vẻ vô cùng tủi thân: “Cô út, cha cháu đâu ạ?”
“Cha cháu ra đồng rồi, chắc là ở đầu đông, cháu đi tìm cha cháu đi.” Lục Giai Giai chân thành đáp lời.
Nước mắt của Đại Sơn chợt chảy ra, cậu bé giơ tay lau, rõ ràng không ngờ Lục Giai Giai lại thờ ơ với mình như thế.
Cậu bé mím môi: “Cô út, bà ngoại đánh cháu, bây giờ không hề tốt với cháu chút nào cả.”
Lục Giai Giai: “…” Đây là muốn kêu cô giúp cậu bé trút giận sao?
“Chuyện này có liên quan gì đến cô?” Lục Giai Giai nghiêng đầu: “Nghe nói mẹ cháu đã nhập hộ khẩu cho cháu vào nhà họ Điền rồi, sau này cháu chính là người nhà họ Điền, cô cũng không quen một đứa cháu như cháu, cháu muốn thế nào là chuyện của nhà các cháu, cô không muốn quản.”
Đại Sơn trừng to mắt, ngón chân hơi co lại, nước mắt lại chảy ra.
“Đại Sơn, Đại Sơn.” Đột nhiên Điền Kim Hoa thất tha thất thểu từ xa chạy tới, cô ta nhào tới ôm chặt lấy Đại Sơn: “Đứa trẻ ngốc nhà con, con chạy đi làm gì? Mẹ với bà ngoại con lo cho con muốn chết.”
Cô ta nói xong còn trừng mắt nhìn Lục Giai Giai với vẻ dữ tợn: “Cô đừng hòng cướp con trai tôi khỏi tôi, các người đừng hòng.”
Lục Giai Giai: “… Tôi cướp con chị tới đây làm gì?”
Đại Sơn đang ở độ tuổi ăn nhiều, lại sắp phải đi học rồi, việc đồng áng cũng không làm được, chắc chắn cần tiền lương mà cô giao lên để trợ cấp.
Không chỉ như thế, cô còn phải đối diện với nguy cơ bị phản bội bất cứ lúc nào, cho nên cô đòi về làm cái gì, để trải nghiệm tuyệt địa cầu sinh, đời người ấm lạnh hay sao?
“Cô bớt quản chuyện nhà chúng tôi đi.” Điền Kim Hoa trừng mắt nhìn Lục Giai Giai, sau đó nói với Đại Sơn: “Theo mẹ về.”
“Con không muốn về, bà ngoại không chỉ bắt con làm việc mà còn đánh con, nói con là người hầu của Đại Phi.” Đại Sơn vung tay, quay người giãy dụa.
“Con hiểu cái gì? Bà ngoại con không có ý đó.” Giọng điệu của Điền Kim Hoa có hơi tiếc không rèn sắt thành thép: “Bà chỉ không biết nói chuyện mà thôi, nếu như bà thật sự không thương con thì có thể đối xử tốt với con như vậy sao? Còn nữa, lão yêu bà đó chưa từng đánh con hay sao? Bà ta đánh con thì được còn bà ngoại con đánh con thì không được?”
“Chị gọi ai là lão yêu bà?” Lục Giai Giai lập tức lạnh mặt, cô vung nắm tay, giơ tay vớ lấy cành liễu bên cạnh, đánh lên lưng Điền Kim Hoa: “Dẫn con trai chị cút ngay, cút về nhà họ Điền ngay!”
“Con tiện nhân nhà mày!” Điền Kim Hoa bị đánh một cái còn muốn đánh trả, nhưng nghĩ đến địa vị của Lục Giai Giai ở nhà họ Lục nên không dám ra tay, cô ta kéo Đại Sơn chạy đi: “Con ăn hại, ranh con chết tiệt, mày cứ đợi đấy cho tao.”
Ngược lại cũng không phải em chồng của cô ta, muốn chửi thì chửi thôi.
Điền Kim Hoa vừa dỗ vừa lừa muốn đưa Đại Sơn về lại nhà họ Điền: “Con sợ cái gì? Sau này có mẹ bảo vệ con, còn nữa, sống ở nhà bà ngoại tốt bao nhiêu, con trở về còn phải đi cắt cỏ heo, ở nhà bà ngoại thì chỉ cần chơi với Đại Phi, nhường nó một chút thì đã làm sao?”
Đại Sơn chỉ mới nghĩ đến bộ dáng đánh mình của mẹ Điền vừa rồi đã thấy sợ rồi, cậu bé đẩy Điền Kim Hoa ra: “Nhưng bà ngoại đáng sợ lắm, bà kêu con quỳ xuống làm ngựa cho Đại Phi cưỡi, còn cơm nữa, rất khó ăn, cũng chẳng có thịt gì cả, con đã vài ngày liền không được ăn no rồi, con không cần, con muốn về nhà, con muốn ăn thịt.”
“Không cần thì có tác dụng gì, bây giờ hộ khẩu của con đã vào nhà bà ngoại con rồi, nếu như con muốn về, bà ngoại con chắc chắn sẽ đòi tiền, muốn cô út con viết thư hòa giải, con cảm thấy mấy kẻ không có lương tâm nhà họ Lục đó sẽ đồng ý sao?”
Điền Kim Hoa quay đầu Đại Sơn về phía mình: “Đại Sơn, con chấp nhận số phận đi, mẹ chỉ có mình con thôi, cho dù con về đó, bọn họ cũng sẽ không cần con, đi theo mẹ, chỉ cần mẹ có một miếng ăn thì con sẽ không chết đói.”