Vừa rồi cô cách xa nên nghe rất mơ hồ, nhưng trực giác nói cho cô biết hôm nay La Khinh Khinh có hơi khác thường.
Lâm Tú Hà giật nảy mình, quay đầu lại nhìn thấy Lục Giai Giai.
Hôm nay Lục Giai Giai mặc váy màu lục nhạt, tóc buộc đuôi ngựa, mái tóc đen đan xen với sợi ruy băng màu đỏ, gương mặt nhỏ trắng nõn, trông rất giống cô gái xinh đẹp trong phim và áp phích mà cô ta đã từng thấy trước kia.
Nhưng trên áp phích là màu đen trắng còn Lục Giai Giai lại đứng trước mặt cô ta rất sống động, rực rỡ đến mức khiến người phát hoảng.
Giữa hai người từng có hiềm khích, đôi mắt nhỏ của Lâm Tú Hà trừng lên thật to, há miệng châm biếm: “Liên quan quái gì đến cô!”
Lục Giai Giai: “...”
Cô không rảnh để ý đến cô ta mà nhìn về phía cô gái trẻ bên cạnh.
Có cô gái nhỏ vô cùng thích Lục Giai Giai, vội vàng nói với cô: “Chúng tôi chỉ đang nói hôm nay La Khinh Khinh ăn vận rất ưa nhìn ra ngoài thôi.”
“Ăn vận rất ưa nhìn sao?” Lục Giai Giai lầm bầm bảo, sau đó sắc mặt thay đổi, vội đi về phía nơi mà Lục Nghiệp Quốc làm việc.
Hôm nay chỗ mà Lục Nghiệp Quốc làm việc khá xa, anh ta đi được nửa đường nhìn thấy một dòng suối nhỏ nên chạy qua đó rửa mặt.
Nước suối lạnh lẽo có thể làm giảm bớt đi cái nóng nực của mùa hè, anh ta vuốt nước suối trên mặt, vừa định đứng dậy thì trông thấy một bóng người hiện ra trên nước.
Hơn nữa bóng người đó cách anh ta càng ngày càng gần, thậm chí sắp dán lên người anh ta luôn rồi.
Lục Nghiệp Quốc: “...”
Anh ta giật nảy mình, một chân giẫm vào trong nước suối, suối không sâu, chỉ đến cẳng chân của anh ta, Lục Nghiệp Quốc vội vàng tiến lên hai bước.
Đến khoảng cách an toàn, anh ta mới quay đầu nhìn người phía sau, hỏi với vẻ kinh ngạc: “Sao lại là cô? Cô muốn làm gì?”
La Khinh Khinh vốn muốn ôm chặt Lục Nghiệp Quốc, dù sao với dung mạo giống như của cô ả chủ động ôm ấp yêu thương sẽ không có người đàn ông nào có thể từ chối sự quyến rũ của cô ả.
Đến khi đó cô ả sẽ kêu lên thất thanh dụ những người khác tới đây, nếu như Lục Nghiệp Quốc dám không lấy cô ả thì cô ả sẽ tố cáo anh ta giở trò lưu manh.
…
La Khinh Khinh không ngờ đột nhiên Lục Nghiệp Quốc lại nhảy xuống nước, tuy trong lòng tức tối nhưng cô ả phản ứng lại rất nhanh.
Đôi giày da nhỏ màu đen có hơi cọ vào chân, cô ảnhích lên đằng trước, vuốt mái tóc rủ xuống bên tai, nói với vẻ yểu điệu: “Trời nóng quá, tôi tới đây rửa mặt, không ngờ lại gặp được anh.”
Hôm nay La Khinh Khinh không buộc tóc lên mà để xõa sau lưng, cô ả gạt lọn tóc bên má ra sau tai để lộ ra sườn mặt xinh đẹp, khóe môi hơi nhếch lên, gương mặt vốn trong trẻo lạnh lùng lại mang thêm vài phần dịu dàng.
Lục Nghiệp Quốc sững sờ nhưng nghĩ đến cô gái trước mặt này không phải nhân vật đơn giản, trong nháy mắt đã hồi phục lý trí, anh ta hơi nổi nóng: “Cô rửa mặt thì rửa mặt tạo sao phải đi đến sau lưng tôi? Cô có biết làm như vậy rất dễ dọa sợ người khác không? Cũng may tôi là một người đàn ông, nhảy xuống nước cũng không sao, nhưng nếu là con gái ngã xuống nước thì phải làm sao hả? Cô có thể chịu trách nhiệm được không?”
La Khinh Khinh: “...”
Cô ả không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy đứng trước mặt anh ta mà Lục Nghiệp Quốc lại có thể kéo dài khoảng cách đến mức nhảy xuống nước.
Cô ả cố gắng ra vẻ yếu đuối, yểu điệu nhìn mũi chân mình: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Sau này cô chú ý nhiều hơn đi.” Lục Nghiệp Quốc lội qua một bên khác nhưng vừa đi được hai bước đột nhiên lại nghĩ đến gì đó, anh ta quay đầu nhìn La Khinh Khinh với vẻ nghiêm túc: “Đúng rồi, cô sắp phải rời khỏi thôn Tây Thủy chúng tôi rồi, không chỉ phải chú ý trong thôn chúng tôi mà đến thôn khác cũng phải chú ý.”
La Khinh Khinh nhẫn nhịn, cô ả cười đáp: “... Tôi biết rồi.”
“Chuyện nguy hiểm như thế sao cô còn cười được vậy, tôi thấy cô hoàn toàn không để trong lòng.” Lục Nghiệp Quốc giận dữ.
Quả nhiên con gái lớn lên xinh đẹp chưa chắc lòng dạ đã tốt giống em gái anh ta.
Ngón tay sau lưng của cô ả siết chặt áo mình, trái tim có hơi mất ổn định.
La Khinh Khinh siết mảnh áo đó đến khi thành nếp nhăn mới buông tay, nước mắt rơi xuống tí tách: “Đồng chí Lục, có phải anh rất ghét tôi không?”