Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 296 - Chương 296: Cô Có La Cũng Vô Dụng

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 296: Cô có la cũng vô dụng

“...” Lục Nghiệp Quốc cũng không biết sao La Khinh Khinh lại lôi chuyện ghét này ra nữa, anh ta không trả lời thẳng mà vừa lội nước tới phía đối diện vừa đáp: “Tôi có hơi không thích cô, chủ yếu là vì mấy chuyện mà cô làm đều khiến người bình thường không thích nổi, sau này làm người tử tế đi!”

Lục Nghiệp Quốc là thật lòng khuyên nhủ, nhưng La Khinh Khinh lại như bị sét đánh trúng.

Trong phút chốc, cô ả thậm chí còn muốn từ bỏ người đàn ông trước mặt này.

Nhưng nghĩ đến sự bảo vệ và những điều tốt đẹp mà Lục Nghiệp Quốc dành cho Lục Giai Giai là cô ả lại nóng lòng.

Đợi cô ả gả cho Lục Nghiệp Quốc, anh ta chắc chắn cũng sẽ đối xử tốt với cô ả. Kiểu đàn ông như Lục Nghiệp Quốc nói trắng ra chính là không để ý đến người ngoài cho lắm, nhưng lại cực kỳ thiên vị người của mình.

La Khinh Khinh nghĩ đến ngày tháng tốt đẹp sau khi gả cho Lục Nghiệp Quốc, cắn răng bảo: “Đồng chí Lục, nói thật với anh vậy, thật ra hôm nay tôi đặc biệt tới tìm anh!”

Cô ả dùng sức hô nốt một câu cuối cùng, nhắm mắt lại làm bộ không dám đối diện, mang theo vẻ ngây thơ khi tỏ tình của con gái.

“Tới tìm tôi...” Lục Nghiệp Quốc dừng lại.

“Đúng, tôi đặc biệt tới tìm anh.” La Khinh Khinh xấu hổ liếc mắt nhìn về phía anh ta: “Tôi... thật ra tôi vẫn luôn rất có hảo cảm với anh, chỉ là không biết nên nói thành lời thế nào nữa, tôi chỉ sợ anh từ chối tôi, nhưng bây giờ tôi sắp phải đi rồi, không muốn để lại bất cứ tiếc nuối nào cho nên mới tới tìm anh.”

Cô ả dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt: “Tôi rất muốn áp chế loại cảm xúc này nhưng hoàn toàn không thể kiềm chế được, buổi tối tôi nằm mơ cũng toàn là anh thôi, tôi thật sự rất thích anh, anh nói xem tôi phải làm thế nào mới có thể quên được anh đây.”

Lục Nghiệp Quốc ngây người.

Hành động của La Khinh Khinh thật sự quá to gan, không có cô gái nào dám to gan như thế.

Một cô gái xinh đẹp đang khóc trước mặt, nói buổi tối nằm mơ cũng toàn là anh ta thôi, Lục Nghiệp Quốc chớp mắt với vẻ khó tin.

“Cô... cô nói cô thích tôi?” Anh ta chỉ vào mình với vẻ ngơ ngác.

Lúc này lùm cây cách đó không xa hơi rung lên.

“Ừm.” La Khinh Khinh cắn môi, gật đầu.

“Vậy Lâm Phong thì sao? Anh ta thường xuyên giúp cô làm việc đồng áng, chuyện gì cũng bảo vệ cô, cô... cô không cần anh ta nữa sao?” Đến bây giờ Lục Nghiệp Quốc vẫn đang ở trong trạng thái ngây ngẩn.

“Lâm Phong là anh trai của tôi, sao mọi người đều nghĩ như thế hết vậy, tôi vẫn luôn coi anh ta là anh trai, anh ta cũng nói tôi lớn lên giống em gái của anh ta cho nên mới tốt với tôi như vậy, anh đừng hiểu lầm.” La Khinh Khinh nhắc đến Lâm Phong là lại thấy phiền.

Bây giờ Lâm Phong đã không thể tính là thanh niên trí thức nữa rồi, hiện tại đang sống chung với mấy thành phần nghiêm trọng đó, cả đời này đi tong.

Cô ả không hiểu sao mấy người này luôn nói cô ả và Lâm Phong đang hẹn hò.

Không phải chỉ là giúp cô ả làm việc đồng áng thôi sao?

Có gì đâu?

La Khinh Khinh “quật cường” rớt nước mắt: “Đồng chí Lục, tôi không biết anh đã nghe được những gì, nhưng tôi không có tình cảm với Lâm Phong, không có một chút tình cảm nào hết, người tôi thích là anh.”

Lục Nghiệp Quốc: “...”

La Khinh Khinh nhìn về phía Lục Nghiệp Quốc bằng ánh mắt rưng rưng, hỏi với lòng tràn đầy sự mong đợi: “Lục Nghiệp Quốc, tôi muốn hỏi anh, anh không có một chút tình cảm gì với tôi sao? Anh thật sự không thích tôi sao?”

Lục Nghiệp Quốc gật đầu, lần đầu tiên được người tỏ tình, anh ta gãy ót, đáp một cách rất thành thật: “Cô đừng thích tôi, tôi đã không có cảm giác gì với cô nữa rồi.”

“Sao có thể?” La Khinh Khinh lắc đầu: “Trước đây rõ ràng anh thích tôi, anh thích tôi cơ mà!”

Vậy mà Lục Nghiệp Quốc lại từ chối lời tỏ tình của cô ả, La Khinh Khinh không dám tin, cô ả ép hỏi: “Anh không muốn lấy tôi sao?”

“...” Sao lại nhảy đến chuyện kết hôn rồi? Lục Nghiệp Quốc nghĩ đến lời mà em gái nói với anh ta, vội vàng lắc đầu: “Nhà chúng tôi không có khả năng lấy một cô gái tư tưởng có vấn đề, tuy rằng cô rất thích tôi nhưng tôi thật sự không thích cô.”

La Khinh Khinh: “...”

Đột nhiên cô ả thét lên: “Sao anh có thể không thích tôi được? Rõ ràng anh thích tôi, lần đó tôi đã trông thấy anh nhìn trộm tôi.”

“Khi đó chỉ thấy cô lớn lên ưa nhìn...”

 


Bình Luận (0)
Comment