Lý Phân vốn bình tĩnh tự nhiên, trên mặt lập tức nghẹn đến đỏ bừng: “Cô... cô ăn nói lung tung, tôi tới đây để rửa mặt mới nhìn thấy cô vu hại người khác!”
“Tốt nhất cô nên ngoan ngoãn ngậm cái miệng lại, chỉ hai người các cô ai sẽ tin các cô đây? Cô thích Lục Nghiệp Quốc hiển nhiên sẽ giúp anh ta rồi.” Đã đến nước này rồi, La Khinh Khinh dứt khoát cùi không sợ lở.
“Ai nói với cô chỉ có một mình tôi.” Lý Phân lại nhìn về phía một bụi cây khác.
Cành lá ở bụi cây đó hơi rung lên, trái tim của La Khinh Khinh treo lên nhưng mãi vẫn không có người nào đi ra.
Nhưng cho dù là vậy thì cô ả cũng biết ở đó vẫn còn có người, trái tim cô ả như rớt xuống đáy vực.
Không ngờ cô ả đã không tiếc thể diện như thế mà cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc.
“Đến bây giờ anh vẫn còn không ra sao?” Lý Phân quả thật không biết nên nói đối phương thế nào mới tốt: “Những lời mà La Khinh Khinh vừa mới nói anh cũng đã nghe thấy cả rồi, anh không muốn đòi một lời giải thích cho mình hay sao? Một tấm chân tình nhét cho chó ăn, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi, anh đúng là tên nhu nhược!”
Trong lòng La Khinh Khinh căng thẳng: “Cô đang nói ai?”
“Là tôi.” Trong bụi cây có một người khác đứng ra.
Lâm Phong chậm rãi bước ra, ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng vào La Khinh Khinh, giọng anh ta khàn cả đi: “Xưa nay cô thật sự... thật sự luôn lừa tôi sao? Vậy những mập mờ đó cũng là giả sao?”
Cô ả giúp anh ta mang nước, lau mồ hôi cho anh ta, thi thoảng cũng sẽ nói thích người đàn ông như anh ta.
Đều là giả cả sao?
“Lâm Phong, anh đừng nghe bọn họ nói lung tung.” Đôi mắt của La Khinh Khinh lóe lên, cô ả bảo: “Anh hẳn cũng biết tình cảnh bây giờ của tôi, anh nghĩ kỹ lại chắc hẳn sẽ biết tôi đã không còn cách nào khác, lẽ nào anh thật sự muốn để tôi đi tới nơi gian khổ hơn sao? Sao anh lại...”
Cô ả nhìn Lâm Phong với vẻ muốn nói lại thôi, hy vọng đối phương có thể nghe hiểu ám thị của cô ả.
Lâm Phong thật lòng thích La Khinh Khinh lâu như vậy, suy nghĩ của anh ta lại theo bản năng bài xích sự thật La Khinh Khinh lừa mình.
Anh ta nghĩ, đúng vậy, những lời mà cô ả vừa mới nói chỉ là vì muốn gả cho Lục Nghiệp Quốc, chỉ có gả đến thôn Tây Thủy thì cô ả mới không cần đi nữa.
“Lâm Phong, anh sẽ đứng về phía tôi, đúng không?” La Khinh Khinh cắn môi, nước mắt rơi xuống, cô ả mang theo tiếng nức nở: “Nếu như anh không đứng về phía tôi, tất cả mọi người đều sẽ biết toàn bộ hành động của tôi, bọn họ sẽ khinh bỉ tôi, tổn thương tôi, anh thật sự muốn để tôi đi chết sao? Anh thật sự tin những lời tôi vừa nói sao? Anh biết tôi không có con đường nào khác có thể đi mà!”
Đôi mắt của cô ả đỏ hoe, trông vô cùng đáng thương yếu đuối, cô ả nắm áo mình, bộ dáng suy sụp đến cực điểm.
Lâm Phong hé miệng.
Lý Phân không ngờ đến bây giờ La Khinh Khinh vẫn có thể giảo biện được, cô ta tức giận nói với Lâm Phong: “Anh điên rồi sao? Đến bây giờ anh vẫn còn ôm ảo tưởng với La Khinh Khinh nữa sao, cô ta đã nói không thích anh rồi, chỉ coi anh là anh trai mà anh còn mặt dày như vậy...”
“Cô không hiểu!” Đột nhiên Lâm Phong ngắt lời Lý Phân, gương mặt ngăm đen quay về phía cô ta quát lên: “Cô hoàn toàn không hiểu!”
Lý Phân: “....”
Lâm Phong hơi dừng lại: “Vừa rồi tôi nhìn thấy, là Lục Nghiệp Quốc...”
Anh ta duỗi ngón tay chỉ vào Lục Nghiệp Quốc: “Là anh ta muốn bắt nạt trí thức La, là anh ta...”
Sau khi Lâm Phong nói xong giống như trút hết toàn bộ sức lực, anh ta cúi đầu, sau đó không nói một lời nào nữa.
La Khinh Khinh nâng mắt cười với Lý Phân một cái.
Bây giờ nhân chứng mỗi bên đã có một người, hoàn toàn không tìm được chân tướng của sự việc, ngôn từ mập mờ không rõ như thế đã có thể hủy hoại Lục Nghiệp Quốc rồi.
“Lục Nghiệp Quốc, anh lấy tôi đi, có thế nào anh cũng không thiệt đâu.” Giọng điệu của La Khinh Khinh ép buộc.
Nếu là trước đây cô ả hoàn toàn không nhìn trúng Lục Nghiệp Quốc, anh ta là một người đàn ông thô kệch ở nông thôn, mà cô ả lại là trí thức nữ xinh đẹp tới từ thành phố, nếu không phải bây giờ rơi vào tình cảnh khó khăn thì làm sao cô ả có thể gả cho anh ta được?
Cục diện lại bế tắc tiếp, bây giờ La Khinh Khinh cũng không biết có nên gọi người hay không?