“Vẫn còn nhân chứng nữa.” Lục Giai Giai chậm rãi đi ra từ một bên khác: “Tôi cũng đã nhìn thấy hết từ đầu đến đuôi rồi, cô vì bản thân lại vu hại danh tiếng của anh tư tôi, thật đúng là quá ghê tởm.”
La Khinh Khinh không chỉ muốn gả cho Lục Nghiệp Quốc mà cô ả còn muốn anh tư của cô bị người đời khinh bỉ.
Người ở thời đại này vẫn rất đơn thuần về mặt tình cảm, loại người giống như La Khinh Khinh có hơi khác thường, nói ra thậm chí sẽ có vài người khó tin.
Chủ yếu vẫn là vì La Khinh Khinh là con gái, thường mọi người đều cho rằng con gái sẽ không cố tình hủy hoại sự trong sạch của mình.
Giống như cho rằng trẻ con không biết nói dối vậy.
La Khinh Khinh sợ hết hồn, không ngờ Lục Giai Giai cũng ở đây, cả người cô ả có hơi sụp đổ, đột nhiên có chuyện hôm nay nhất định sẽ hỏng bét vậy.
Cô ả không chịu từ bỏ nói: “Cô là em gái của anh ta, muốn nói thế nào thì nói như vậy, cô cảm thấy sẽ có người tin các cô sao?”
“Thật sao? Hay là tôi gọi thêm vài người nữa nhé.”
La Khinh Khinh: “...”
“Bác Vương, bác Triệu, các bác cũng đừng xem náo nhiệt nữa.” Lục Giai Giai nói với một lùm cây khác.
Cô vừa dứt lời, La Khinh Khinh đã nhìn thấy mấy bà cô ở cách đó không xa, còn có ba, bốn người đàn ông khác nữa.
…
Mới đầu sau khi hỏi mấy cô gái nhỏ xong, Lục Giai Giai chạy bước nhỏ rời đi.
Cô lại hỏi vài người trên đường nữa, rất nhanh đã tìm được hướng của Lục Nghiệp Quốc.
Cô chạy bước nhỏ đại khái khoảng mười mấy phút thì nhìn thấy La Khinh Khinh, lại nhìn ra đằng trước chính là Lục Nghiệp Quốc.
Trái tim của cô lập tức hạ xuống, dù sao công việc của cô cũng nhẹ nhàng, có đủ thời gian chơi cùng La Khinh Khinh.
Vì thế La Khinh Khinh lén lút đi theo Lục Nghiệp Quốc, còn Lục Giai Giai thì lại lén lút đi theo La Khinh Khinh.
Khi Lục Nghiệp Quốc đang rửa mặt thì đột nhiên La Khinh Khinh nhào tới, dọa Lục Giai Giai sợ hết hồn suýt chút nữa nhảy ra khỏi bụi cây.
Cũng may là Lục Nghiệp Quốc đã nhảy xuống nước, lúc này cô mới rụt chân về.
Tròng mắt của cô đảo một vòng, bây giờ cô qua đó có thể ngăn cản sự phát triển của sự việc sớm nhất.
Nhưng khó đảm bảo La Khinh Khinh sẽ không có nhiều âm mưu hơn, vẫn nên một lần giải quyết hết cho xong, để La Khinh Khinh cũng không dám tơ tưởng đến anh tư của cô nữa.
Lục Giai Giai quay đầu nhìn về phía xa, vừa vặn trông thấy bà Vương và bác gái Triệu, trong đầu cô lập tức nảy ra ý tưởng, xách váy chạy qua.
Bác gái Triệu phát hiện ra Lục Giai Giai trước, bà ta dừng bước chân, kéo bà Vương bên cạnh một cái.
Đợi Lục Giai Giai chạy đến trước mặt, bà ta thân thiết hỏi: “Giai Giai, sao thế? Có phải có chuyện gì không?”
“Bác Triệu, bác Vương, La Khinh Khinh đang diễn trò hay cho các bác xem, ở ngay kia kìa, chúng ta nhẹ nhàng qua đó đi.” Lục Giai Giai chỉ về phía con suối đó.
Cô biết bà Vương có hiềm khích với La Khinh Khinh nên cố tình nhắc đến tên của cô ả.
Quả nhiên, bà Vương trừng mắt nhìn, lập tức nổi lên hứng thú: “Gì cơ? La Khinh Khinh á, con nhỏ không biết xấu hổ đó lại làm chuyện gì nữa?”
“Còn không phải vì không muốn rời khỏi thôn Tây Thủy nên bây giờ cô ta đã bất chấp tất cả hay sao.” Lục Giai Giai vừa nhỏ giọng giải thích vừa dẫn hai bác gái đi tới phía sau bụi cây.
Ba người nhìn cách đó không xa, vừa vặn nghe thấy La Khinh Khinh ở đó nói lời thầm kín thắm thiết.
“Buổi tối tôi nằm mơ cũng toàn là anh thôi, tôi thật sự rất thích anh, anh nói xem tôi phải làm thế nào mới có thể quên được anh đây.”
“...” Lục Giai Giai nghe mà nổi hết gai ốc.
Đặc biệt là La Khinh Khinh còn cố tình mang theo vẻ hờn dỗi của con gái khiến cô không nhịn được mà nhăn mặt.
Hai bác gái bên cạnh xem đến say sưa, ngồi xổm ở một bên bất động, nông thôn cũng không có hoạt động giải trí gì cả, ăn cơm xong thì tán gẫu, vất vả lắm mới thấy được cảnh tượng kích thích như vậy, nếu như có hạt dưa để cắn thì còn hay nữa.
Lục Giai Giai thấy La Khinh Khinh nhảy xuống nước bắt đầu kéo áo mình, cô cũng bám vào bụi cây đằng trước, trừng to hai mắt nhìn.
Cái này còn hay hơn xem phim nhiều, cô muốn nhìn thấy tiến triển tiếp theo lại huých khuỷu tay vào bà Vương bên cạnh, nhỏ giọng bảo: “Bác gái, có ba người chúng ta xem cũng không thú vị cho lắm, bác đi tìm những người khác tới đi.”