“Khụ!” Mẹ Lục siết chặt cái áo trong tay ho khan một tiếng.
Lục Giai Giai giật mình bừng tỉnh, ngoan ngoãn viết thư.
Đầu bút rơi lên giấy, cô nghĩ mãi không biết nên viết gì, hẳn cũng không có chuyện gì để viết.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn thấy Lục Giai Giai cuối cùng cũng dời tầm nhìn đi, bàn tay cầm rìu mới giảm lực, cơ thể cũng không căng cứng như vừa rồi nữa.
Bây giờ đã gần hoàng hôn, ánh mặt trời chiếu xuống đều mang theo sắc màu ấm áp, Lục Giai Giai cúi đầu viết chữ, mái tóc đen nhẹ nhàng chạm lên gương mặt trắng trẻo, đôi môi vô cùng đỏ giống như chu sa nghiền ra.
Cơ thể của anh nóng lên, dùng hết toàn bộ sức lực trút giận lên việc bổ củi, có đôi khi Tiết Ngạn cảm thấy Lục Giai Giai đã hạ độc anh khiến anh luôn muốn chạm vào cô.
Mẹ Lục lại lạnh lùng ho khan một tiếng, Tiết Ngạn giật mình lập tức thu tầm nhìn về, Lục Giai Giai thì lại nâng mắt lên với vẻ vô tội.
Lần này cô rất ngoan, không làm gì hết!
Tiếp sau đó, hai người ngoan ngoãn làm việc dưới sự giám sát của mẹ Lục.
Khi gần bổ củi xong, Lục Nghiệp Quốc từ bên ngoài trở về, lao thẳng vào nhà bếp, ngửa đầu uống hết ba bát nước lạnh.
Anh ta lau mồ hôi trên trán rồi ra ngoài cửa: “Mẹ, hôm nay có…”
“Tiết Ngạn!” Lục Nghiệp Quốc sững sờ.
Tiết Ngạn giơ cây rìu lên tiếp tục bổ củi với vẻ bình thản, vẻ mặt lạnh lùng giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Sao anh lại ở nhà tôi bổ củi?” Lục Nghiệp Quốc đi qua.
Mẹ Lục buông cái áo trong tay xuống: “La lối cái gì, là tao kêu cậu ta tới bổ củi đấy.”
“… Đây là việc của con mà, tại sao lại kêu anh ta làm?” Lục Nghiệp Quốc hỏi với vẻ quật cường, anh ta đã thấp thoáng đoán ra được chút ý tứ gì đó.
Nếu như mẹ Lục chướng mắt Tiết Ngạn, nếu như chỉ coi Tiết Ngạn thành ân nhân cứu mạng vậy cũng không có khả năng kêu anh tới nhà bổ củi.
“Kêu mày làm á, mày nhìn chuyện tốt hôm nay mày đã làm xem, nếu không phải có em gái mày thì mày đã bị một đứa con gái tính kế rồi.” Mẹ Lục đứng dậy, đi qua nhéo lỗ tai của Lục Nghiệp Quốc: “Bà đây đã sớm nói với mày tránh xa cái thứ phiền lòng đó ra một chút nhưng mày không nghe, bằng không hôm nay nhà chúng ta cũng thành trò cười ở thôn Tây Thủy rồi!”
“Mẹ, mẹ, mẹ nhẹ tay chút.” Lục Nghiệp Quốc nghiêng đầu, bị nhéo đến mức nhe răng trợn mắt.
Tiết Ngạn bổ củi càng bán mạng hơn.
“Đừng bổ nữa, nếu nó muốn bổ thì để cho nó bổ!” Mẹ Lục vừa nhìn thấy Lục Nghiệp Quốc đã không nhịn nổi giận.
Tiết Ngạn nghe lời đặt rìu xuống, Lục Giai Giai thấy thế lập tức đi qua: “Qua đây rửa mặt đi.”
Cô múc một gáo nước lạnh cho Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn vô cùng quy củ, rửa mặt xong đặt chậu về chỗ cũ, Lục Giai Giai vội vàng mang thịt thỏ đã chuẩn bị xong ra: “Mẹ, con tiễn anh ấy ra ngoài nhé.”
Cô chỉ sợ mẹ Lục giận lây sang Tiết Ngạn nên đi đến bên cạnh anh, nói: “Đi nào.”
Tiết Ngạn nhìn về phía mẹ Lục, đứng rất thẳng, vô cùng ngoan ngoãn nghe lời.
“Đi đi, đi đi.” Mẹ Lục phẩy tay, bà ta đang vội dạy dỗ Lục Nghiệp Quốc.
Tiết Ngạn đi theo Lục Giai Giai ra ngoài, Lục Giai Giai đưa cái chậu nhỏ cho anh, cô nhìn bầu trời đã dần tối: “Thịt thỏ cay đó, hôm nay là mẹ em nấu, ngon lắm.”
Tiết Ngạn duỗi tay nhận lấy, ngón tay của hai người chạm vào nhau, bụng ngón tay của Tiết Ngạn thô ráp, khi xẹt qua đầu ngón tay của Lục Giai Giai mang theo chút cảm giác ngứa nhẹ.
Ngón tay của Lục Giai Giai lập tức cuộn lại, chậu chưa cầm vững nên nghiêng một cái, nước dùng bên trong sánh lên ngón tay của Tiết Ngạn.
“Em… em không cố ý.” Cô khóc không ra nước mắt, lần này cô không muốn đổ tội cho Tiết Ngạn mà.
Cô xin thể, cô thật sự không cố tình duỗi ngón tay.
…
Lục Giai Giai sờ người mình nhưng không có giấy, cô nhỏ giọng bảo: “Hay là vào nhà em rửa lại nhé.”
Tiết Ngạn cúi đầu nhìn Lục Giai Giai, thấp giọng bảo: “Trong túi anh có đồ, em lấy ra đi.”
“Vâng.” Lục Giai Giai ngoan ngoãn thò tay vào trong túi áo ngoài của Tiết Ngạn, ngón tay lật tìm.
Mùa hè mặc mỏng, bên ngoài Tiết Ngạn mặc áo choàng ngắn, bên trong là lớp áo may ô mỏng, Lục Giai Giai vừa thò tay vào đã xuyên thủng bên trong, đầu ngón tay chọc thẳng vào eo Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn kêu một tiếng.
Lục Giai Giai tưởng anh đang nhắc nhở mình tìm lộn chỗ.
Cũng đúng, cái túi này còn có thể lọt đầu ngón tay, chắc chắn không đựng được đồ.
Cô rút tay ra, ngược lại thò vào một cái túi khác, kết quả lấy ra được một chiếc khăn tay màu xanh nhạt sạch sẽ, bên trên còn thêu một bông mẫu đơn màu đỏ hồng.
“…” Lục Giai Giai ngẩng đầu nhìn anh.