Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm ( Dịch Full )

Chương 307 - Chương 307: Vô Cùng Thích Ghen

Thập Niên 70 Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm Chương 307: Vô cùng thích ghen

Dùng khăn tay sạch như vậy lau dầu, thế cũng lãng phí quá rồi.

Đến khi đó khăn tay không giặt sạch được nữa.

“Cho em.” Tiết Ngạn nuốt nước miếng: “Tặng cho em.”

Lục Giai Giai sững sờ, khóe miệng hơi nhếch lên, gò má trắng nõn thoáng nhuộm hồng, sau đó nắm chặt khăn tay trong tay, cúi đầu nhìn mũi chân.

Hai người đứng đối diện nhau đều không nói gì.

Tiết Ngạn cầm cái chậu bằng một tay, nhân lúc không có người, anh duỗi một tay khác đụng vào mu bàn tay của Lục Giai Giai, nhưng trên mặt thì vẫn nghiêm túc như vậy.

Bàn tay rộng lớn xuất hiện trong tầm nhìn của Lục Giai Giai, cô chớp mắt, đột nhiên muốn giở trò đùa dai nắm lấy.

“Anh cả…”

Tiếng gọi cách đó không xa đánh thức cả hai người, Lục Giai Giai rụt nhanh tay về, cái chậu mà Tiết Ngạn cầm hơi nghiêng đi, nước bên trong lại sánh vài giọt lên cổ tay.

Lục Giai Giai im hơi lặng tiếng buộc chiếc khăn tay vào giữa thắt lưng, sau đó nhìn về phía người đang chạy tới từ cách đó không xa.

Tiết Dương hào hứng đi tới trước mặt hai người, cậu bé nhìn thấy Lục Giai Giai bèn cố gắng kéo miệng tươi cười: “Chị Giai Giai.”

“…” Lục Giai Giai chưa từng thấy cậu bé có thái độ tốt như vậy.

Tiết Dương hít một cái ngửi thấy mùi thơm bên cạnh, cậu bé gãi đầu ngại ngùng: “Là anh cả mãi không về nên em qua đây tìm anh ấy.”

Sắc mặt của Tiết Ngạn lạnh lùng như một khối băng.

“Đúng là rất muộn rồi, vậy hai người đi đi.” Lục Giai Giai gật đầu.

Tiết Dương có hơi xấu hổ, nhưng thịt thỏ thật sự quá thơm, từ sau khi biết Lục Giai Giai sẽ tặng thịt thỏ cho nhà bọn họ, nước miếng của cậu bé vẫn luôn nhiễu ra.

Thậm chí còn không quản nổi chân mình mà chạy tới đây đón anh cả.

Cậu bé nghĩ rồi, mình tới cũng không thể không thể hiện tí thái độ nào, vì thế Tiết Dương lấy một viên kẹo sữa thỏ trắng từ trong túi mình ra, đây là cái cậu bé không nỡ ăn, đặc biệt cất đi.

“Chị Giai Giai, tặng cho chị này.” Tiết Dương đưa hai tay tới trước mặt Lục Giai Giai.

Con ngươi của Tiết Ngạn lập tức co rút, ánh mắt không dám nhìn Lục Giai Giai.

Lục Giai Giai cảm thấy cái kẹo trong tay Tiết Dương có hơi quen, giơ tay nhận lấy.

Cô nhìn kẹo sữa thỏ trắng trong tay rồi lại nhìn Tiết Ngạn, trong lòng có một suy đoán vô cùng to gan, sau đó lại cười rất ngoan ngoãn và hỏi Tiết Dương: “Ở đâu em có kẹo vậy?”

“Đây là kẹo anh cả đặc biệt mua cho em đó.” Tiết Dương thành thật đáp.

“Trưa hôm nay anh ấy cho em sao?”

“Chị Giai Giai, sao chị biết?”

“…”

Lục Giai Giai dời tầm nhìn lên người Tiết Ngạn, trừng to đôi mắt vừa định hỏi thì thấy anh liếc mắt nhìn Tiết Dương với vẻ lạnh lùng: “Đi thôi.”

Anh dẫn đầu đi đằng trước, trông có vẻ giống chạy trốn.

Lục Giai Giai: “…”

“Anh cả, đợi em với.” Hai mắt của Tiết Dương nhìn chằm chằm vào thịt thỏ trong tay Tiết Ngạn, Tiết Ngạn vừa đi, cậu bé đã vừa cười vừa gật đầu với Lục Giai Giai rồi lập tức đuổi theo.

Lục Giai Giai cúi đầu nhìn kẹo sữa thỏ trắng trong tay đến ngây người, nhớ lại cẩn thận lúc gặp Tiết Ngạn hôm nay.

Anh… anh ấy ghen sao? Nhỏ mọn như vậy? Chẳng qua là mấy viên kẹo thôi mà.

Lục Giai Giai chớp mắt, hình như cô đã tìm phải một đối tượng vô cùng biết ghen rồi.

Cha Lục đạp xe đạp từ thị trấn về, nhìn thấy con gái đứng ngây người ở cửa, ánh mắt của ông ta nặng nề, đi qua hỏi: “Sao thế?”

Lục Giai Giai lập tức tỉnh táo, im hơi lặng tiếng hạ cánh tay xuống: “Không sao ạ.”

Cô đúng lúc chuyển chủ đề: “Chuyện của La Khinh Khinh thế nào rồi ạ?”

“Giam ba tháng.” Cha Lục đẩy xe đạp vào sân.

Lục Giai Giai đuổi theo: “Chỉ giam ba tháng thôi sao?”

“Pháp luật quy định như vậy.” Cha Lục giải thích: “Chuyện này không tạo thành nguy hại quá lớn, mà La Khinh Khinh lại liên tiếp biểu lộ cô ta chỉ quá thích thằng tư thôi, chính là sợ thằng tư không lấy cô ta nên mới làm như vậy, bên trên nói chỉ có thể tính là vu hại hơn nữa lại vì vấn đề giới tính nên không nghiêm trọng bằng đàn ông.”

“Nhưng danh tiếng của trí thức La đó cũng coi như rớt xuống đáy vực rồi, ngồi tù, mấy thứ này đều sẽ lưu vào hồ sơ, cũng không biết cả đời này có thể gả ra ngoài được không nữa.”

Lục Giai Giai nghĩ ngợi rồi nghiêm túc đáp: “Lâm Phong chắc chắn bằng lòng lấy cô ta.”

Cô vừa nói vừa chạy vào nhà bếp rót nước, cha Lục thấy con gái mình thân thiết, vội vàng đi vào nhà bếp nhận ấm nước từ tay cô, chỉ sợ cô bị bỏng.

 


Bình Luận (0)
Comment