Mẹ Lục đắc ý, nhìn con gái bà ta thông minh chưa kìa, không nói cho cô nhưng cô vẫn biết hôm qua bà ta nghĩ thế nào.
Cha Điền: “…”
Ông ta tức giận đứng dậy: “Người nhà họ Lục các người không nhận đúng không?”
“Bà đây nhận cái gì mà nhận, người đánh con trai ông nói cậu ta là Lục Cương Quốc thì chính là Lục Cương Quốc à, trên đầu Điền Quang Tông bị chụp bao tải, bất cứ ai cũng có thể đánh được thì nói thế nào?” Mẹ Lục cũng không chịu yếu thế: “Có bản lĩnh thì ông đi tố cáo đi, xem các ông có bằng chứng gì chứng minh người đánh con trai ông chính là thằng hai đấy.”
“Còn nữa, tháng trước không phải Điền Quang Tông cũng bị đánh hay sao? Nói không chừng chính là người đó, dựa vào cái gì nói là Cương Quốc nhà chúng tôi.”
Cha Điền vô cùng giận dữ, cầm tẩu thuốc chỉ vào người nhà họ Lục, trong lúc nhất thời không nói thành lời.
Mẹ Lục chống nạnh, khí thế hừng hực: “Đã nói không phải nhà chúng tôi thì không phải nhà chúng tôi, nếu như ông không tin thì lên thị trấn mà tố cáo, hơn nữa tôi rất nghi ngờ Điền Quang Tông bị đánh, các người không tìm được thủ phạm nên cố tình đổ vấy lên người nhà chúng tôi, sao thế? Nghĩ nhà chúng tôi là kẻ thế mạng à?”
Lục Giai Giai lên tiếng phụ họa, gương mặt nhỏ căng lên: “Đúng vậy, chắc chắn Điền Quang Tông bị chụp bảo tải, không tìm được thủ phạm nên cố tình đổ lên người anh hai tôi, nào có người ai đã chụp bao tải đánh người còn cố tình nói mình là ai chứ, vậy còn chụp bao tải làm gì?”
Mẹ Lục quá đúng lý hợp tình, người nhà họ Lục ai cũng tức giận trừng to mắt.
Vừa phân tích như vậy, trong lòng mẹ Điền cũng hoảng loạn.
Khi bà ta tới quá tức giận nên không suy nghĩ cặn kẽ, bây giờ nghĩ lại đúng là như thế.
Đánh người chụp bao tải là bình thường, nhưng chụp bao tải rồi còn nói mình là ai thì quá không bình thường.
Mẹ Điền vẫn chưa chịu từ bỏ, nói: “Chắc chắn là vì hai ngày nay tôi đánh Đại Sơn rồi!”
“Bà đánh con trai tôi!” Lục Cương Quốc vừa nghe được lời này, đôi mắt trừng lên như mắt trâu, siết chặt nắm đấm: “Đại Sơn cho nhà họ Điền các người nhưng không có nghĩa các người có thể ngược đãi nó, bây giờ quốc gia cũng không cho phép ngược đãi nữa, tôi sẽ vào thị trấn tố cáo các người.”
Mẹ Điền sợ hãi lùi lại một bước, kéo cha Điền vội vàng chạy đi.
Lúc này Lục Giai Giai bắt đầu phát hiện ra không đúng, từ nhỏ tính cách của anh hai cô đã chất phác, nào có biết ngược lại gì đâu, lại còn muốn vào thị trấn tố cáo nữa.
… Không phải thật sự là anh hai cô đánh người đấy chứ?
Lông mi của cô hơi run lên, ánh mắt rơi lên người mẹ mình, chớp mắt vài cái.
Đây chắc hẳn chính là người đứng sau sai khiến.
Lục Ái Quốc siết chặt nắm tay: “Nhà họ Điền đúng là một đống cứt, vậy mà lại vu hại nhà chúng ta, mọc ra cái đầu cũng biết không phải người nhà chúng ta đánh, ai đánh người còn tự báo tên họ nữa chứ.”
Lục Nghiệp Quốc nghiến răng nghiến lợi: “Nếu không phải thấy hai ông bà già đó lớn tuổi rồi thì em đã cho mỗi người một đấm, em thấy bà già đó cố tình, đáng tiếc lại bị em gái vạch trần.”
Người xung quanh cũng phụ họa, người nhà họ Điền đúng là điên thật rồi, chắc chắn là vì chuyện của con trai út nên cố tình vu hại nhà họ Lục, kết quả lại bị vả mặt.
Lục Giai Giai: “…”
Mẹ Lục vui vẻ dẫn Lục Giai Giai vào nhà thu dọn đồ còn chuẩn bị đi họp.
Lục Giai Giai thấy khóe mắt của mẹ Lục cười thành nếp nhăn, cũng biết người trước mắt chắc chắn là kẻ đứng sau màn.
Nhưng đánh Điền Quang Tông là để trút giận cho Đại Sơn sao?
Cô không tin cho lắm, hình như mẹ cô không phải người có tính cách này.
“Tại sao mẹ lại kêu anh hai đánh Điền Quang Tông vậy ạ?” Lục Giai Giai nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi.
Nếp nhăn ở khóe mắt mẹ Lục càng đậm hơn, con gái mà bà ta đẻ ra đúng là thông minh.
Bà ta bĩu môi: “Còn có thể là gì nữa? Bà già nhà họ Điền đó cố tình đánh Đại sơn trước mặt mẹ không phải là muốn vả vào mặt mẹ hay sao? Mẹ có thể cho bà ta thoải mái được chắc?”
“Còn nữa…” Mẹ Lục nhìn quanh, truyền thụ kinh nghiệm cho con gái mình: “Cuộc sống của Đại Sơn cũng không thể quá kém, người bị ép đến nôn nóng rồi có thể vì sống mà làm ra bất cứ chuyện gì, đến khi đó chắc chắn sẽ khóc lóc cầu xin muốn được về. Tuy anh hai con ngốc nhưng nào phải người cha không thương con, mẹ lại không chấp nhận một đứa cháu như vậy, đến khi đó phòng hai ra ở riêng vậy mấy đứa con gái phải sống thế nào?”