“Đám Tiểu Hảo…” Lục Giai Giai sững sờ.
Mẹ Lục nói: “Không phải con thích tụi nó sao? Mẹ thấy hai con bé đó có nghị lực của con lúc nhỏ, có thể giúp thì giúp một phen.”
“Lần này nhà chúng ta đã trút giận rồi, nhà họ Điền cũng không làm được gì nhà ta, bà già nhà họ Điền đó sau này chắc chắn sẽ không dám bắt nạt Đại Sơn nữa, Đại Sơn chịu khổ, có thể thay đổi thì thay đổi, không thể thay đổi cũng là tạo hóa của bản thân cha mẹ nó, đợi qua hai năm nữa Lục Hảo lớn rồi cũng có thể chăm sóc em gái ở dưới, cho dù đón Đại Sơn về cũng sẽ không thay đổi gì cả.”
“Chủ yếu là anh hai con, cha thương con mình là thiên tính, mẹ gợi ý cho nó đánh Điền Quang Tông một trận, vừa trút giận cho nhà, cũng vừa có thể khiến anh trai con nhận tình của mẹ.”
Mẹ Lục cầm cái quạt hương bồ trong nhà, gõ lên cái đầu nhỏ của Lục Giai Giai: “Con bé nhà con đã hiểu chưa?”
Lục Giai Giai dùng đầu ngón tay xoa trán: “Mẹ giảng rõ ràng như thế đương nhiên con hiểu rồi, không phải chính là nước ấm nấu ếch xanh khiến Đại Sơn chịu khổ cực, không chỉ khiến thằng bé trong lúc nhất thời không thể về được nhà họ Lục mà còn có thể trút giận hay sao ạ?”
“Đúng, nếu như mẹ nhẫn tâm hơn một chút đã trực tiếp cho anh hai con ra ở riêng ngay rồi, muốn thế nào thì làm như thế, nhưng ba đứa con gái đó sẽ phải chịu khổ.” Mẹ Lục quạt gió: “Ôi, anh hai con là đứa con trai khiến mẹ lo nhất cả đời này, lúc kết hôn sính lễ tận sáu mươi đồng tiền, nhưng quy định là mỗi đứa con trai chỉ cho năm mươi đồng thôi, nó viết giấy nợ thiếu mẹ mười đồng rồi giờ ly hôn, mười đồng tiền này của mẹ coi như mất trắng, còn nhà thì sao, bây giờ vẫn ở trong nhà.”
Mẹ Lục càng nghĩ càng thấy thiệt: “Thật đúng là càng ngốc càng phá nhà.”
Dù sao thì bà ta cũng coi như đã hết tình hết nghĩa với đứa con trai thứ hai này rồi, sau này cho dù cuộc sống trải qua không tốt cũng là vấn đề của bản thân anh ta.
…
Hôm nay toàn thôn mở cuộc họp, thông báo tình hình toàn thôn dân đều trồng trọt.
Lục Thảo không nhịn được mà trộm nhìn Châu Văn Thanh.
Bây giờ Châu Văn Thanh đã không giống với trước đây cho lắm, mái tóc cũng không dài ngắn có chừng mực như xưa mà để dài phủ trên trán.
Tuy rằng hôm nay anh ta đã tắm, đã thay quần áo, nhưng trên người luôn thấp thoáng có một mùi phân heo.
Rất nhiều cô gái trước đây rất thích Châu Văn Thanh nhìn thấy anh ta cũng đã lòng lặng yên như nước.
Chỉ có Lục Thảo, đối với cô ta mà nói, chỉ cần vừa nghĩ đến việc cô ta có thể có được thứ mà Lục Giai Giai không thể có được là sung sướng đến mức hai mắt tỏa sáng.
Khi Châu Văn Thanh ngẩng đầu đối diện với Lục Thảo, cô ta chớp mắt, anh ta lập tức hiểu ngầm trong lòng.
Lục Giai Giai: “…”
Cô nghĩ đến mình cũng sắp phải đi trồng trọt mà mặt nhăn thành cái bánh bao, trong trí nhớ của cô thì cô cũng từng làm việc đồng áng, nhưng da của cô quá mềm, làm được một ngày tay chân đã mọc toàn mụn nước.
Tan họp, cha Lục đi tìm Tiết Ngạn.
Ông ta thấp giọng nói: “Giống như năm ngoái, khu phía đông là của cậu, không có vấn đề gì chứ?”
Tiết Ngạn gật đầu.
“Còn nữa, Giai Giai cũng sẽ đi tới đó, con bé không biết làm việc đồng áng cho lắm, cậu hãy quan tâm nó nhiều hơn.” Cha Lục nhắc nhở.
Cả người Tiết Ngạn chợt căng cứng, anh sững sờ sau đó nhanh chóng gật đầu.
Nghĩ đến hành động vừa rồi của mình quá rõ ràng, anh lại thấp giọng bảo: “Cháu biết rồi ạ.”
Đôi mắt của cha Lục nặng nề: “Giai Giai có công việc, chúng tôi không trông mong con bé kiếm công điểm, nó có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu, cậu đừng giục nó làm việc.”
“…” Ngón tay của Tiết Ngạn hơi cuộn lại: “Không đâu ạ!”
Mẹ Điền họp xong đi về đến nhà mà tức muốn chết, lúc này Đại Sơn đang cho gà ăn.
Trước đó khi còn ở nhà họ Lục cậu bé chưa bao giờ từng phải làm mấy việc này, chỉ cần lên núi cắt cỏ heo là được.
Bà ta tức mà không có chỗ xả, duỗi tay định đập vào ót Đại Sơn thì lại bị Điền Quang Tông gọi.
“Mẹ, mẹ muốn hại chết con sao? Hôm qua Lục Cương Quốc cũng đã nói mẹ đánh Đại Sơn một lần thì anh ta sẽ đánh con một lần, có phải trong mắt mẹ chỉ có em trai mà chưa từng nghĩ đến con đúng không?” Điền Quang Tông ho khan dữ dội, ôm xương sườn đau đớn của mình.