“Quang Tông, mẹ là mẹ ruột của con, làm sao có thể không thương con được? Mẹ còn không phải…” Mẹ Điền trừng mắt nhìn Đại Sơn một cái, có thế nào cũng không dám ra tay nữa.
Đại Sơn đang rụt cổ, nghe thấy lời này của Điền Quang Tông mà khóe miệng hơi nhúc nhích.
Điền Kim Hoa nhào tới ôm Đại Sơn, kêu cậu bé đừng sợ.
Nhưng Đại Sơn lại thờ ơ.
Mẹ cậu bé kêu cậu bé đừng sợ nhưng cậu bé vẫn bị đánh như cũ, cô ta nói đừng sợ chỉ là kêu cậu bé nhịn, đừng kêu đau mà thôi.
Đột nhiên Đại Sơn hiểu ra gì đó, ánh mắt chợt hoảng hốt.
…
Cha Lục nói với Lục Giai Giai chuyện buổi chiều, kêu ngày mai cô theo Tiết Ngạn đi tới khu đất phía đông tận cùng đó để trồng đậu.
“Con với Tiết Ngạn sao ạ?” Lục Giai Giai hơi dừng lại, dây buộc tóc trên đầu lắc một cái.
Mẹ Lục ở bên cạnh hừ một tiếng, sắc mặt vặn vẹo: “Ở đó không có người tới, con đi qua đó chơi mấy ngày đi.”
Hàng mi của Lục Giai Giai hơi rung lên: “Vậy… vậy được ạ.”
Đến ngày hôm sau, mẹ Lục đựng đầy nước đậu xanh vào siêu nước quân dụng của Lục Giai Giai, lại mang cả cơm trưa cho cô.
Bà ta ấn chặt hộp cơm: “Hôm qua mẹ đã hấp hai cái bánh bao cho con, rau cải xào và thịt thỏ đã bỏ vào trong rồi, buổi trưa đừng quên ăn nhé.”
“Con biết rồi ạ.” Lục Giai Giai thắt xong hai bím tóc, đóng cúc áo trên áo sơ mi.
Mái tóc trước mặt được cô buộc ra sau, lộ ra cái trán trắng nõn mịn màng, mấy ngày này ăn uống tốt nên thịt trên mặt trông mềm mại, vì làn da lại trắng nên môi trông càng đỏ hơn.
Mẹ Lục lo lắng mím môi, bà ta kéo Lục Giai Giai: “Hôm nay đến đó không cần làm gì hết đâu, cứ ngồi đó nghỉ ngơi là được, đến năm rưỡi chiều thì về, mấy cái khác đừng làm.”
Lục Giai Giai gật đầu, vừa nhìn đã biết không nghiêm túc nghe rồi.
Mẹ Lục: “…”
Nuôi con gái mới biết lo lắng bao nhiêu, giữa nam và nữ xảy ra chuyện gì đó, trên cơ bản sẽ không có nước bên nam chịu thiệt.
Áp lực mà nữ giới gánh chịu vượt xa nam giới quá nhiều, nói bình đẳng gì đó đều vô dụng hết, đây chính là hiện thực.
Mặt của mẹ Lục nghẹn đến đỏ gay, bà ta dặn dò: “Không cho phép Tiết Ngạn đụng vào tay con, không phải, chỗ nào trên người cũng không cho phép cậu ta đụng vào, tuyệt đối đừng vì tò mò mà làm chuyện không nên làm, nghe thấy chưa?”
“… Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy, con với Tiết Ngạn đều là người đường hoàng!” Lục Giai Giai đáp một cách nghiêm chỉnh.
Mẹ Lục đảo trắng mắt.
Bà ta biết Tiết Ngạn đường hoàng, bằng không cũng không có khả năng cho Lục Giai Giai đi.
Bà ta ấn vào trán con gái: “Con nhớ kỹ những lời mẹ nói là được.”
Lục Giai Giai nghiêm túc đáp: “Con biết rồi ạ.”
Cả gia đình đồng loạt xuất phát, đến đầu thôn thì tách ra.
Tiết Ngạn đã sớm đợi bên dưới đại thụ, Lục Giai Giai vừa nhìn thấy anh đã trực tiếp chạy bước nhỏ qua đó.
Ba anh trai: “…”
Cô chạy đến trước mặt Tiết Ngạn.
Sau lưng Tiết Ngạn là cái gùi, trong tay cầm xẻng, anh gật đầu với Lục Giai Giai rồi hai người đi về phía đông.
Trán Lục Giai Giai ngang với cổ của Tiết Ngạn, hai người quay lưng về phía người nhà họ Lục mà đi.
Lục Nghiệp Quốc sốt ruột: “Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao em gái lại đi theo Tiết Ngạn…”
“Tụi nó đi đến khu đất hoang phía đông trồng đậu rồi.” Mẹ Lục chẳng muốn nói nhiều, trong lòng bà ta cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, cầm cái xẻng mặt mày tối tăm đi đằng trước.
Triệu Xã Hội nhìn bóng lưng rời đi của hai người mà ngơ ngác, hôm kia anh ta mất việc, đang định chuyên tâm theo đuổi Lục Giai Giai, kết quả hôm nay cô đã theo Tiết Ngạn đi trồng trọt.
Vậy chẳng phải mấy ngày này anh ta không có đất diễn hay sao?
Triệu Xã Hội cảm thấy trong lòng khó chịu, anh ta đi mà hồn bay phách lạc, đột nhiên bên cạnh truyền tới một giọng nữ.
“Đồng chí Lục, tay tôi hơi đau, anh có thể giúp tôi cầm xẻng được không?”
Triệu Xã Hội quay đầu qua, vừa liếc mắt đã trông thấy mái tóc dính bết của Lâm Tú Hà, thấp thoáng còn ngửi thấy mùi mồ hôi.
“…” Anh ta trốn sang một bên với vẻ chán ghét.
Lâm Tú Há nhô hàm răng hô ra, cười hì hì với anh ta: “Đồng chí Triệu…”