Bây giờ đang bận việc đồng áng nên Lâm Tú Hà không quá chú ý đến vấn đề vệ sinh cá nhân của mình, ngày thường cũng không đánh răng, buổi sáng mới ăn bánh nhân rau còn dính ở kẽ răng, cô ta cười với Triệu Xã Hội như thế khiến vẻ mặt của anh ta lập tức thay đổi như chong chóng.
Triệu Xã Hội nóng tính vô cùng, duỗi tay đẩy Lâm Tú Hà định sáp tới ra: “Cút qua một bên cho tôi đi!”
Anh ta cũng không hề dịu dàng với bất cứ cô gái nào ngoại trừ Lục Giai Giai, còn hung dữ nói: “Còn cách tôi gần một bước nữa, cho dù cô là nữ thì lão tử vẫn sẽ đánh cô, tôi sẽ còn nói cho tất cả mọi người biết cô không biết liêm sỉ, cố chấp dính vào người tôi!”
Lâm Tú Hà: “…”
Triệu Xã Hội khiêng cái xẻng của mình rời đi.
Hốc mắt của Lâm Tú Hà đỏ lên, thịt ở môi trên run lên vì oan ức, cuối cùng quay ngoắt mông, chậm rãi bước đi.
Càng đi về phía đông càng ít người, thấy xung quanh không có ai, Tiết Ngạn duỗi tay cầm xẻng trên tay Lục Giai Giai, sau đó tiếp tục đưa tay qua: “Đưa siêu nước cho anh.”
“Vâng.” Lục Giai Giai rất nghe rời lấy dây thừng buộc siêu nước trên vai xuống, sau đó đưa cho Tiết Ngạn.
Thiết kế của siêu nước cũng tương tự với túi của thời hiện đại, siêu nước màu xanh lục phối với dây đeo màu xanh lục vắt trên vai.
Tiết Ngạn vốn muốn đeo chéo nhưng độ dài của dây thừng chỉ phù hợp với Lục Giai Giai chứ không phù hợp với anh, vậy mà đầu Tiết Ngạn vừa chui vào đã vô cùng ảnh hưởng đến việc hành động, cuối cùng chỉ có thể đeo thẳng trên đầu vai.
Nhưng cho dù đeo trên vai, siêu nước vẫn như vừa rồi đập vào hông anh, người đàn ông cao lớn đeo siêu nước nhỏ bé, trong túng quẫn lại cảm thấy có hơi buồn cười.
“Khụ…” Tiết Ngạn im hơi lặng tiếng đẩy một cái.
“Đưa túi đây, anh cầm giúp em.” Anh lại duỗi tay.
Lục Giai Giai vốn muốn tự mình cầm túi nhưng thấy Tiết Ngạn đeo siêu nước cũng rất đáng yêu, nên cô lại ngoan ngoãn duỗi tay đưa qua.
Độ dài của dây túi còn ngắn hơn cả độ dài của dây đeo siêu nước, góc bên phải còn thêu một bông hoa nhỏ màu đỏ.
Sau lưng Tiết Ngạn đeo gùi, trên tay cầm hai cái xẻng, vai bên trái đeo siêu nước, vai bên phải đeo túi.
Lục Giai Giai giả bộ không hiểu, hỏi: “Có nặng không?”
Tiết Ngạn lắc đầu, đôi mắt đen của anh nhìn cái túi treo trên vai mình.
Không hề nặng chút nào nhưng hơi khó chịu, giống đi một đôi giày cỡ nhỏ có thể đi đường nhưng không thoải mái.
“Đi thôi.” Tiết Ngạn sải bước chân dài.
Lục Giai Giai đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, con ngươi đảo một vòng, cô gọi: “Tiết Ngạn!”
Tiết Ngạn quay đầu, nhìn Lục Giai Giai xinh đẹp đứng ở nơi cách đó không xa, đầu ngón tay hơi chà vào nhau một cái, thấp giọng hỏi: “Sao thế?”
“Có phải chúng ta là đối tượng của nhau không?” Lục Giai Giai mở to mắt hỏi.
Cô không ngại gì cả, nhưng tai của Tiết Ngạn lại lập tức đỏ lên, anh hé miệng, có thể cảm giác được yết hầu nhúc nhích: “Ừm.”
“Em là đối tượng của anh, sao anh chỉ có thể đeo chúng mà không cõng em chứ?” Lục Giai Giai sợ Tiết Ngạn nghe không hiểu, đầu ngón tay tròn trịa chỉ vào cái gùi sau lưng anh.
Tiết Ngạn sững sờ, tai càng đỏ hơn, môi anh mím chặt thành đường, con ngươi ngày thường nặng nề sâu thẳm lúc này lại có hơi thất thố: “Cái đó, cái đó…”
Trong đầu anh rất nhanh đã nghĩ đến một cách, Tiết Ngạn thấp giọng bảo: “Vậy anh cõng em qua đó trước.”
Anh nói rồi định đặt gùi xuống.
Bộ dáng ngốc nghếch này của Tiết Ngạn vừa nhìn đã biết là chưa từng yêu đương, mấu chốt là gương mặt đó của anh ngày thường lạnh lùng như thế, đột nhiên Lục Giai Giai rất muốn nhéo một cái.
Nhưng cô sợ chọc quá lố, chỉ hào phóng sải bước qua: “Không cần đâu, em có thể đi được.”
Trên người cô cũng không cầm gì cả, vụt một cái đã đến bên cạnh Tiết Ngạn, sau đó lại đi đến trước mặt anh.
Tiết Ngạn vốn còn tưởng Lục Giai Giai giận, vừa định giải thích nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, lập tức hiểu ra cô chỉ đang trêu chọc mình.
Anh mím môi, khóe môi hơi nhếch lên, đi theo sau Lục Giai Giai.
Sau khi đi được nửa tiếng, hai tay Lục Giai Giai chống vào đầu gối thở dốc: “Ở đâu vậy?”
“Phía trước.” Tiết Ngạn thấp giọng.
Lục Giai Giai: “…”
Đã nói phía trước mấy lần rồi, chẳng trách lại không có ai tới đây trồng trọt, thật sự là quá xa mà.
Hai người đi một tiếng mới tới nơi, lòng bàn chân của Lục Giai Giai bị mài đến đau nhức, cô ngồi thẳng xuống bên dưới cái cây nghỉ ngơi.