Tiết Ngạn cũng đi đến bên thân cây, tìm một thảm cỏ sạch sẽ đặt đồ của Lục Giai Giai xuống, sau đó lại lấy đồ dùng cá nhân của mình từ trong gùi ra, tiếp đó là trồng đậu.
“Trồng thế nào vậy?” Lục Giai Giai nhìn nông cụ, cô đi đến cầm xẻng lên, tò mò dùng sức bổ một cái, lúc đầu còn được, nhưng xúc đến một độ sâu nhất định lại trực tiếp phát ra tiếng rắc.
Tiết Ngạn cầm cái xẻng trong tay cô: “Có đá.”
Anh tiếp tục giải thích: “Đây là núi hoang, bên dưới toàn là đá, rất khó xúc đất.”
Anh đặt cái xẻng qua một bên, sau đó đựng hạt đậu vào trong một cái túi vải nhỏ, Lục Giai Giai đi tới căng miệng túi.
Tiết Ngạn đựng vài nắm rồi đeo lên cổ mình, sau đó cầm xẻng làm việc.
Lục Giai Giai nghĩ mình là đối tượng của anh, cũng không thể để lại hình tượng ham ăn lười làm được, cô nhìn xung quanh, kết quả chỉ có một cái túi trên cổ Tiết Ngạn đó.
Vậy cô đựng đậu ở đâu bây giờ?
Lục Giai Giai không chịu từ bỏ, chạy đến bên gùi của Tiết Ngạn lục bên trong nhưng vẫn không tìm thấy.
“Vậy của em thì sao?” Cô nhìn Tiết Ngạn đã làm việc và hỏi.
Tiết Ngạn không quay đầu, ném đậu vào trong hố một cách thành thạo: “Em ngồi đó là được.”
“…” Lục Giai Giai đứng nguyên tại chỗ nhìn Tiết Ngạn vài giây.
Cô vẫn muốn thể hiện một chút, cũng không thể bại lộ khuyết điểm tính cách nhanh như vậy được. Cô nhìn xung quanh, cuối cùng tầm nhìn rơi lên cái túi trước ngực Tiết Ngạn.
Mỗi lần Tiết Ngạn đều phải dùng xẻng xúc đất trước, sau đó lại lấy đậu từ trong túi vải ra ném vào hố.
Như vậy một mình quả thật vẫn có thể làm việc được nhưng cũng quá mệt.
Lục Giai Giai chạy qua: “Em nhàn rỗi không có việc gì, giúp anh ném đậu nhé.”
Tiết Ngạn nghĩ ngợi rồi lấy cái túi trên cổ xuống, đưa cho Lục Giai Giai.
Túi vải rất nhẹ, Lục Giai Giai trực tiếp đeo lên cổ, mỗi lần Tiết Ngạn đào xong một cái hố, cô đều sẽ ném đậu vào trong.
Hai người làm việc hơn một tiếng, Tiết Ngạn thấy trên trán Lục Giai Giai lấm tấm mồ hôi mới bảo: “Nghỉ ngơi đi, lát nữa lại làm!”
Lục Giai Giai gật đầu, chạy qua đó ngồi bên dưới đại thụ, cô cầm siêu nước uống nước, thấy Tiết Ngạn không mang nước nên đưa cho anh.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn miệng ấm, Lục Giai Giai vừa mới uống nước xong, trên miệng ấm còn để lại một vệt nước.
“Uống đi.” Lục Giai Giai nhét vào tay anh, sau đó nhìn xung quanh.
Suối nhỏ.
Cô hào hứng chỉ qua bên đó: “Bên đó có nước.”
“Anh biết.” Tiết Ngạn đóng nắp siêu nước của Lục Giai Giai lại, sau đó sải đôi chân dài đi, dẫn Lục Giai Giai đi về phía tây.
“Anh không mang nước là vì ở đây có nước.” Tiết Ngạn rửa tay: “Không biết đầu nguồn chảy từ đâu tới, nhưng vô cùng trong, còn có vị ngọt.”
“Đó chính là nước khoáng trên núi.” Lục Giai Giai ngồi xổm xuống, trước rửa mặt sau đó múc nước lên uống một hớp, quả thật ngọt mát, rất ngon.
Nước không sâu, trong thấy đáy, Lục Giai Giai mò bên dưới, cũng không biết đụng vào thứ gì mà đột nhiên đầu ngón tay nhói lên, trong làn nước trong veo lộ ra một chút màu máu.
“Ối!” Lục Giai Giai rụt tay về theo bản năng, Tiết Ngạn nghe thấy tiếng vội đi nhanh đến bên cạnh Lục Giai Giai.
Trên đầu ngón tay của Lục Giai Giai bị cứa một vết nhỏ, có một ít máu chảy ra ngoài, Tiết Ngạn nhíu chặt mày, anh nhìn bên cạnh rồi hái cành lá của một loại cỏ xuống, sau đó lại quay về bên cạnh cô, cầm cổ tay cô, vò nát lá rồi bôi chất lỏng lên.
Cổ tay của Lục Giai Giai nhỏ nhắn, bàn tay của Tiết Ngạn đặt lên mu bàn tay của cô đã trực tiếp ôm trọn toàn bộ tay cô.
Tiết Ngạn vượng hỏa, khí nóng trên cơ thể anh phả tới khiến mu bàn tay của Lục Giai Giai nóng bỏng, giống như giẫm vào lãnh địa của anh, không có cách nào thoát ra được.
Nước thuốc bôi bên rất có hiệu quả, máu rất nhanh đã ngừng chảy nhưng Tiết Ngạn vẫn nắm tay của Lục Giai Giai không buông như cũ: “Đừng mò lung tung trong nước, đá mới lăn vào nước vẫn rất sắc, rất dễ bị thương.”
Lục Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu, rụt tay mình về.
Tiết Ngạn thấp giọng nhắc nhở: “Đừng lộn xộn, lát nữa sẽ khỏi.”
“…” Lục Giai Giai nhìn vết thương nhỏ trên đầu ngón tay mình, cô nâng mắt nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh.