Thật ra cho dù không bôi nước thuốc lên vết thương của cô thì nó vẫn sẽ kết vảy nhanh thôi.
Tay của Lục Giai Giai rất mềm, lòng bàn tay của anh rất dễ bao trọn nó vào trong, trong lòng Tiết Ngạn khẽ dao động, ngón tay vô thức ma sát một chút, một cảm giác mềm mại trơn mịn ập tới.
Lục Giai Giai cảm thấy hơi ngứa, vừa muốn dùng sức rút ra ngoài, ai ngờ đúng lúc này Tiết Ngạn lại chủ động buông ra.
Anh đi về phía xa rửa mặt, lau sạch vết máu trên mũi.
“Anh sao thế?” Lục Giai Giai cảm thấy phản ứng của anh hơi kỳ lạ mới đi qua.
“Không sao, anh đi làm việc trước.” Tiết Ngạn đi trước một bước đứng dậy trở về.
Lục Giai Giai cũng không ở lại mà vội đi theo.
Tay cô bị thương rồi, Tiết Ngạn kêu cô ngồi đó nghỉ ngơi, một mình anh đi làm việc.
Động tác của Tiết Ngạn rất nhanh, còn nhanh hơn cả vừa rồi.
Anh biết Lục Giai Giai cảm thấy hứng thú mới thả chậm tốc độ, bây giờ thời gian đã không còn sớm, anh nhất định phải làm việc nhanh hết sức có thể.
Lục Giai Giai: “…”
Là cô làm chậm trễ tiến độ của Tiết Ngạn.
Đến trưa, Lục Giai Giai mở hộp cơm của mình ra, bên trong có hai cái bánh bao và thịt thỏ.
Trong bát của Tiết Ngạn cũng có thịt, trông hình như là thịt heo rừng.
Lục Giai Giai gắp một miếng thịt thỏ cho anh trước, sau đó duỗi tay về phía thịt heo trong bát Tiết Ngạn.
“Đừng…”
“Khụ khụ khụ…”
Vẻ mặt của Lục Giai Giai không kiềm chế được, Tiết Ngạn nhíu chặt mày, duỗi tay đến bên miệng cô: “Mau nhè ra!”
Lục Giai Giai thật sự không thể nuốt được mà nhè ra tay Tiết Ngạn, tay đặt trên cổ ho khan một trận, đuôi mắt cũng đỏ lên.
“Mặn thế!” Trong mắt Lục Giai Giai mang theo hơi nước, lè lưỡi: “Nhà các anh không thiếu tiền mua muối sao?”
Hai mắt cô ngấn nước, bộ dáng vô cùng đáng thương, Tiết Ngạn chợt nghĩ đến cái đêm cô say rượu đó.
Khi ấy anh hôn cô xong, cô cũng nhìn anh như vậy.
Đôi mắt của Tiết Ngạn tối lại, nuốt thịt heo rừng trong tay xuống bụng.
Lục Giai Giai sững sờ, gương mặt nhỏ hơi đỏ lên: “Cái đó em vừa…”
“Không thể lãng phí.” Tiết Ngạn ngắt lời cô, sau đó mở siêu nước bên cạnh: “Uống thêm nước đi.”
Thật sự quá mặn, loại vị đó đến bây giờ vẫn chưa chịu tan, Lục Giai Giai cầm siêu nước lên uống mấy ngụm nước đậu xanh thêm đường mới át đi được.
Cô nhìn Tiết Ngạn ăn thịt với vẻ mặt không thay đổi mới thò gương mặt nhỏ tới hỏi: “Không mặn sao?”
“Quen rồi.” Tiết Ngạn nuốt xuống.
Lục Giai Giai lập tức thấy thương đối tượng của mình, cô lấy hộp cơm của Tiết Ngạn đi, sau đó đưa bánh bao cho anh: “Mỗi người một cái.”
Tiết Ngạn lắc đầu.
“Đây là mẹ em cho anh.” Lục Giai Giai thấy Tiết Ngạn không nói gì: “Anh không tin sao? Thật ra bình thường em ở nhà đều chỉ ăn một cái bánh bao, hôm nay mẹ lại chuẩn bị hai cái cho em, còn đựng nhiều thịt như vậy là muốn cho anh đó.”
“Thật ra, bà ấy vẫn còn một mục đích khác.” Lục Giai Giai sáp lại gần Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn cúi mắt, tầm nhìn rơi lên môi Lục Giai Giai, khàn giọng hỏi: “Là gì?”
“Chính là…” Lục Giai Giai mở to mắt: “Anh không đoán ra được sao?”
Tiết Ngạn mím chặt môi, yết hầu di chuyển một cái: “Là gì?”
Lục Giai Giai trực tiếp nhét bánh bao vào miệng Tiết Ngạn, cô đã sớm muốn làm như vậy rồi.
Lúc trước khi lấy lòng Tiết Ngạn để báo đáp ơn cứu mạng, Tiết Ngạn luôn từ chối cô, còn đẩy rơi bánh của cô.
Khi ấy cô muốn nhét thẳng đồ vào miệng anh, còn là nhét một cách trắng trợn như vậy nữa.
Vẫn là làm đối tượng tốt, rất nhiều chuyện đều có thể làm, bắt nạt cũng không sao cả.
“Đương nhiên là cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn rồi, mẹ em muốn cho anh ăn đồ của em rồi làm việc giúp em thôi.” Lục Giai Giai rút tay về, lại gắp vài miếng thịt thỏ trong hộp cơm cho anh, đôi mắt cười thành vầng trăng khuyết: “Ăn đi, ăn xong anh chính là người làm của em.”
Lục Giai Giai cười lên trông vô cùng ưa nhìn, ánh nắng chiếu lên đầu cô khiến gò má trắng trẻo mang theo một tầng ánh sáng mỏng, xinh đẹp giống như ánh mặt trời mới lên.
Con ngươi của Tiết Ngạn tối đi, anh cầm cái bánh bao gặm.
Trong đầu anh nảy ra một suy nghĩ.
Có thể bắt nạt không?