“Giai Giai là một đứa trẻ ngoan, đều là trẻ ngoan.” Hộp thịt trong tay bác gái cả Lục còn nóng nguyên, bà ta nhìn Lục Giai Giai mà càng thích hơn.
Sao bà ta không có đứa con gái tốt như thế chứ, mà không có cũng thôi đi, lại còn sinh ra cái thứ phiền lòng, từ nhỏ đến lớn chỉ biết gây rắc rối.
Tuy Lục Giai Giai cũng nói từng khiến mẹ Lục bận lòng một khoảng thời gian, nhưng bác gái cả Lục không thể không thừa nhận cô là một đứa trẻ ngoan vừa hiếu thuận vừa hiểu chuyện.
Lúc trước gặp nạn đói còn nghĩ đủ mọi cách mua lương thực về cho gia đình bọn họ.
Lại nghĩ đến Lục Thảo, bà ta lo lắng nửa đời vì cô ta, kết quả lớn rồi vẫn gây họa cho bà ta, chuyện nhỏ cũng thôi đi lại còn là hôn nhân đại sự.
Bác gái cả Lục vừa nghĩ đến Lục Thảo là máu não lại sắp trào lên.
Mấy người nói chuyện một lúc rồi mẹ Lục dẫn Lục Giai Giai đi.
Bác gái cả Lục tức quá, sao con gái của người khác lại ngoan như vậy?
Bà ta cầm cái gậy đi vào phòng của Lục Thảo, khăng khăng đánh cho đến khi cô ta chính miệng nói chia tay với Châu Văn Thanh mới thôi.
Ai biết Lục Thảo cũng có cái tính ngang bướng, sau lưng bị đánh đến bầm tím cũng không chịu mở miệng, bộ dáng cô ta có chết cũng phải gả cho Châu Văn Thanh.
Bác gái cả Lục thành công ngất xỉu.
…
Lục Giai Giai nhàm chán không có việc gì làm, buổi chiều cô cùng đám người Lục Hoa đi cắt cỏ heo, vừa lên núi một lúc đã gặp Đại Sơn.
Đại Sơn đã hoàn toàn khác hẳn với lúc vừa mới rời khỏi nhà, cậu bé rất gầy, lộ ra xương gò má giống Điền Kim Hoa, hai con mắt hõm xuống, miệng cũng khô nứt nẻ.
Sau khi cậu bé nhìn thấy Lục Giai Giai, tầm nhìn lại di chuyển sang phía Lục Hảo.
Cả người Lục Hảo đã không còn tự ti như trước đây nữa, đi đường cũng thích ngẩng đầu, mái tóc trước mặt vén lên, trông vô cùng có tinh thần khí.
Bây giờ trong nhà có thể ăn cơm no, còn có thịt nên sắc mặt của cô bé cũng hồng hào hơn hẳn, làn da cũng trắng hơn một chút, cả người giống như từ từ thay da đổi thịt.
“Cô út, chị…” Đại Sơn khẽ thì thào.
Lục Giai Giai không biết nên nói gì mà đi ngang qua bên người cậu bé, Lục Hảo chần chừ rồi cũng bước theo.
Cô bé biết em trai theo mẹ sẽ không có kết cục tốt, nhưng không ngờ lại thay đổi nhiều như vậy.
Đến nay Lục Hảo vẫn không hiểu được tại sao Đại Sơn lại chọn mẹ.
Bà nội không tốt với cậu bé hay sao? Bây giờ nghèo như vậy, phòng hai bọn họ vẫn luôn dựa vào ông bà nội mới có thể được ăn no, tại sao cậu bé còn mắng bà nội, thậm chí còn công kích cô út.
Hai nhóm người đi ngang qua nhau, Đại Phi đẩy Đại Sơn một cái: “Bà nội tao nói sau này mày chính là người nhà bọn tao, không còn quan hệ gì với nhà họ Lục nữa, không cho phép mày tiếp xúc với bọn họ.”
Đại Sơn cúi đầu không nói gì.
Đại Phi lầm bầm: “Mày đúng là thằng ngu, bà nội mày có thịt cho mày ăn, có quần áo cho mày mặc, thế mà mày cứ đòi chạy đến nhà bọn tao, nếu như tao là cháu trai của bà nội mày thì tốt rồi, còn có cả cô út của mày nữa, nghe nói luôn lấy đồ ngon ra cho tụi mày ăn, mày ngu y như mẹ mày ấy, đáng đời!”
Đại Sơn sững sờ để Đại Phi đẩy, cậu bé đã hối hận rồi, cậu bé muốn về nhà, cậu bé biết trước đây mình đã sai.
Nhưng mẹ không cho cậu bé về, nói cậu bé là chỗ dựa của mẹ.
Buổi chiều Lục Giai Giai đi cắt cỏ heo cùng lũ trẻ, không ngờ lại kiếm được hai công điểm.
Chỉ là tay bị mài đến đỏ lên, nước vừa ngấm vào còn hơi xót.
Mẹ Lục đau lòng vẫn luôn căng da mặt.
Bên này, khi Lục Giai Giai đi làm còn lén lút lấy một hộp thịt, cất vào trong balo của mình, sau đó vẻ mặt không thay đổi đi ra ngoài.
Châu Văn Thanh vẫn đang hầu hạ heo như cũ, khác với Lục Thảo bị đánh kêu oai oái hôm nay, trên mặt anh ta cũng không hề có một chút vẻ lo lắng và buồn bã gì cả.
Ghi xong công điểm là quay đầu về ký túc xá thanh niên trí thức luôn.
Lục Giai Giai: “…”
Cô chống má, chuyên tâm đợi Tiết Ngạn.
Nhưng hôm nay Tiết Ngạn về rất muộn, Lục Giai Giai thậm chí còn định đóng cửa mới nhìn thấy bóng dáng anh.
“Anh làm xong rồi!” Tiết Ngạn lau mồ hôi trên trán, đôi mắt đen hơi liếc qua, nhìn thẳng vào Lục Giai Giai.