“Ồ.” Lục Giai Giai lập tức ghi cho Tiết Ngạn, sau khi ghi xong lại đóng cửa.
Hôm nay là Lục Cương Quốc đi cùng Lục Giai Giai, anh ta ngốc nghếch, đứng bên cạnh Lục Giai Giai không nói một tiếng nào.
Lục Giai Giai thì lại quay đầu hỏi Tiết Ngạn: “Hôm nay anh thế nào?”
“Giống trước đây.” Tiết Ngạn thấp giọng đáp, không có Lục Giai Giai bên cạnh khiến anh vô cùng không quen cho nên tranh thủ làm cho xong khu đất bên đó.
Thời gian buổi trưa như vậy cũng có khả năng nhìn thấy được Lục Giai Giai.
“Mệt rồi đi, làm việc nặng nhất định phải ăn ngon, bằng không dễ tổn hại sức khỏe…”
“Cơ thể anh không sao.” Tiết Ngạn lập tức giải thích.
“…” Lục Giai Giai.
Cô nhìn xung quanh rồi lấy cái hộp trong balo của mình ra: “Cái này mẹ em làm hôm nay, cho anh một hộp, anh về nếm thử xem thế nào nhé.”
Lục Cương Quốc: “…”
Anh ta nhìn Tiết Ngạn, không biết có phải bản năng của đàn ông hay không mà anh ta cảm thấy Tiết Ngạn đang quấy rối em gái anh ta, ánh mắt lập tức lạnh hẳn đi, đôi mắt trừng lên như trâu vậy.
“…” Lục Giai Giai biết đầu óc của anh hai nhà mình khá đơn giản, cô thậm chí còn nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề, cứ như bò tót chuẩn bị ra trận ấy.
Cô nhét hộp thịt vào lòng Tiết Ngạn: “Mau về nhà đi, cũng đến giờ cơm tối rồi.”
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn Lục Cương Quốc sau đó lại nhìn hộp thịt trong tay mình, khóe môi hơi nhếch lên, anh nhìn Lục Giai Giai một cái rồi quay người đi về phía nhà mình.
“Đi, đi nào.” Lục Giai Giai kéo cánh tay của Lục Cương Quốc chạy về phía nhà mình.
Mẹ Lục thấy lòng bàn tay của Lục Giai Giai vẫn còn đỏ, sắc mặt càng ngày càng lạnh.
Bà ta cảm thấy con gái mình quá thiệt thòi, buổi tối ăn cơm lại đánh tiếng cho những người khác trên bàn cơm: “Hôm nay con gái tôi lại kiếm được hai công điểm cho gia đình từ tiền lương của mình, mấy ngày trước mỗi ngày được ba công điểm, cũng kiếm nhiều hơn mấy người, còn nữa, thịt đang ăn cũng là của con gái tôi, mấy người ở nhà làm mấy việc lặt vặt nhiều cũng đừng oán trách, đều sống chung với nhau, cũng không thể kêu người khác đã bỏ đồ lại còn bỏ sức được.”
“Bản thân không lấy được đồ ra vậy thì bỏ nhiều sức làm việc hơn, người luôn thích chiếm lời, nếu bản thân đã được hưởng sái, cũng đừng cảm thấy là lý đương nhiên mà phải nhớ cái tốt của người khác.”
Người nhà họ Lục vội vàng gật đầu.
Lục Hoa nói: “Bà nội, da của cô út mềm, sau này đừng theo bọn cháu đi cắt cỏ heo nữa, tay của cô để viết chữ là được.”
Cô út viết chữ có thể nuôi sống bản thân, không làm việc thể lực cũng là chuyện hiển nhiên.
Lẽ nào cứ phải làm việc vất vả mới có thể chứng minh bản thân cần mẫn siêng năng hay sao?
Mà cô bé thì sao, bây giờ đã trưởng thành rồi, không có bản lĩnh khác nuôi sống bản thân, không bỏ sức thì bỏ gì?
“Sau này cháu phải cố gắng học hành giống như cô út, dựa vào đầu óc nuôi sống bản thân.” Lục Hoa nói với giọng kiên định.
Lục Hảo bên cạnh gật mạnh đầu.
Mẹ Lục rất thích con gái đầu óc linh hoạt, lập tức gắp một miếng thịt cho Lục Hoa: “Có chí khí, con gái nhà chúng ta nên là như thế!”
Thạch Đầu cũng hào hứng: “Cháu cũng phải cố gắng đi học!”
Mẹ Lục liếc mắt nhìn con trai và con dâu rồi nói với đám trẻ trong nhà: “Đúng, sau này mấy đứa, nếu như đứa nào không muốn làm việc đồng áng thì cố gắng học hành, mở mang kiến thức một chút, bản thân có bản lĩnh muốn làm gì thì làm, đừng giống như cha mẹ mấy đứa, đần độn chỉ có mỗi sức lực, nếu như còn không chịu làm việc vậy còn tác dụng gì nữa?”
Người nhà họ Lục gật đầu vô cùng tán đồng.
Giọng nói của mẹ Lục vô cùng diễn cảm: “Mấy đứa nhìn thịt trên người mình đi, đây đều là cô út của mấy đứa tốn hết tâm sức mới nuôi mấy đứa béo trắng lên, phần tâm huyết này không phải chính là thịt hay sao? Mấy đứa được cô út của mình cắt thịt trên người nuôi mấy đứa lớn, nếu không phải có nó thì bản thân mấy đứa nói xem, mình có thể lớn lên khỏe mạnh như vậy được sao?”
Lục Giai Giai: “…”