Châu Văn Thanh sững sờ, miệng há ra ngơ ngác, da đầu tê rần lùi về sau: “Tiểu Thảo, em định làm gì?”
“Văn Thanh, anh muốn em đi, chỉ cần hai chúng ta làm chuyện đó, mẹ em nhất định sẽ đồng ý gả em cho anh, đến khi ấy chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi.” Bản thân Lục Thảo thật ra cũng hơi sợ, nhưng vì tình yêu của mình mà cô ta cố lấy dũng khí.
Châu Văn Thanh vẫn lùi về sau như cũ.
Mái tóc của Lục Thảo rối tung, làn da cũng không trắng, ngực lộ ra khiến Châu Văn Thanh không chỉ không muốn nhìn mà còn sợ đến mức hồn bay phách lạc, sắc mặt trắng bệch.
“Tiểu Thảo, em đừng như vậy, em nghe lời anh, mặc áo vào trước đi, anh nói với em, anh tuyệt đối không có khả năng làm chuyện như vậy.” Châu Văn Thanh từ chối một cách vô cùng kiên định, nhưng giọng điệu lại sợ hãi đến mức nói năng lộn xộn.
“Văn Thanh, anh không cần để ý đến cảm giác của em, em không sợ, anh muốn làm gì em cũng được hết.” Lục Thảo cắn môi, cúi đầu, bộ dáng có hơi thẹn thùng: “Dù sao sớm muộn gì hai chúng ta cũng sẽ kết hôn mà.”
“Vậy cũng không được, chưa kết hôn anh tuyệt đối không có khả năng làm loại chuyện này.” Châu Văn Thanh còn lùi từng bước về phía sau, gấp đến mức mặt đỏ gay: “Sao em có thể nghĩ về anh như vậy? Anh tưởng em là tri kỷ của anh, không ngờ em lại coi anh thành loại người như thế, em tự bảo trọng, hôm nay hai người chúng ta hãy chia tay đi!”
Châu Văn Thanh quay người bước nhanh đi, cuối cùng thậm chí là bỏ chạy.
Lục Thảo nhìn bóng lưng rời đi của Châu Văn Thanh cũng không hề tức giận, ngược lại còn cảm động.
Không ngờ cô ta chủ động dâng mình đến cửa mà anh ta cũng không cần, chỉ sợ làm hỏng danh tiếng của cô ta.
Lục Thảo siết chặt nắm tay, cô ta nhất định phải gả cho Châu Văn Thanh.
Chỉ dựa vào phần tâm ý này của cô ta.
…
Hôm nay Lục Giai Giai muốn mang được ít đồ từ trong bãi rác ra cho nên không cầm theo gì cả mà chỉ đeo một cái túi, đồ nặng đều do Lục Ái Quốc mang.
Lục Ái Quốc nhìn gà rừng và thỏ rừng trong gùi, nghĩ đến đứa em trai thứ ba này của mình thật có bản lĩnh, vậy mà lại có thể tìm người mang nhiều đồ như vậy về nhà.
Mà anh ta sống nhiều năm như thế vẫn phải dựa vào cha mẹ mình, trên mặt Lục Ái Quốc có hơi buồn bã, anh ta che đồ thật kín đáo, đi theo sau mẹ Lục.
Lục Giai Giai đến chỗ máy kéo lại sững sờ, không ngờ hôm nay lại là Tiết Ngạn lái máy kéo.
Vì máy kéo tốn dầu nên chỉ có thể đưa thôn dân lên thị trấn vào ngày nghỉ.
Những thời điểm khác thôn dân muốn vào thị trấn cũng chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Tiết Dương ở bên cạnh Tiết Ngạn, dù sao cũng phải có người trông chừng máy kéo suốt toàn bộ quá trình.
Cậu bé vốn muốn gọi Lục Giai Giai, nhưng nhìn thấy mẹ Lục lại rụt cổ lại, cậu bé từng tận mắt chứng kiến mẹ Lục đánh người, chỉ sợ đối phương tức giận nên cũng không dám bắt chuyện.
Tiết Ngạn nhìn thấy Lục Giai Giai cũng ngẩn người, sau đó xuống xe giúp Lục Ái Quốc chuyển đồ.
Lục Ái Quốc có hơi bài xích người đàn ông có khả năng sẽ trở thành em rể mình trong tương lai này, anh ta căng da mặt: “Tự tôi làm được.”
Tiết Ngạn cũng không đáp lại anh ta mà cắm đầu làm việc.
Lục Ái Quốc đấm một quyền vào cây bông, mấu chốt là mẹ ruột và em gái đều không lên tiếng giúp anh ta.
Lục Ái Quốc: “…”
Cất đồ xong, Lục Giai Giai thấy mẹ Lục ở bên cạnh mình nên cũng không dám nhìn Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn thì lại cố gắng thể hiện.
Hôm nay thôn dân vào thị trấn không nhiều nên không gian rất rộng.
Có một bác gái hỏi: “Đại Nha, hôm nay bà với con gái cùng vào thị trấn sao?”
Nhắc đến Lục Giai Giai là mẹ Lục lập tức nổi lên tinh thần, bà ta nắm tay con gái: “Không phải hôm nay tôi mang nhiều đồ hay sao? Nói không cho con nhỏ đi cùng rồi nhưng nó sợ tôi mệt, cứ đòi đi cùng tôi, không có cách nào khác, con gái hiếu thuận thì cho nó đi theo vậy, đều là lòng hiếu thảo của con cái.”
“…” Lục Giai Giai cười ngoan ngoãn.
Bác gái: “…”