Mấy người ở thôn Tây Thủy đều biết Lục Giai Giai là cục bảo bối của mẹ Lục, chưa từng thấy ai chiều con gái như vậy.
Nhưng con gái người ta cũng biết phấn đấu, lớn lên xinh đẹp không nói, còn có công việc tốt như vậy, hơn nữa tính cách tốt, cũng hiếu thuận, nếu như bà ta có đứa con gái ngoan như vậy cũng sẽ khoe khắp nơi.
Sống cả đời còn không phải vì chút chuyện này hay sao?
Đến thị trấn, mẹ Lục dẫn Lục Giai Giai tới bưu cục, Lục Ái Quốc thì đi phía sau cầm đồ.
Lần này đồ gửi cho Lục Kính Quốc không ít, buổi sáng mẹ Lục còn hào phóng nướng hai cái bánh bột mì trắng cho anh ta, chỉ sợ giữa đường hỏng nên cố tình làm thật cứng, không có hàm lượng nước gì cả.
Lục Ái Quốc đi đến chỗ gửi đồ, vừa quay đầu đã không còn thấy mẹ mình đâu nữa.
“Ngơ ngác cái gì, đi nhận tiền trước.” Mẹ Lục lườm anh ta một cái.
Lục Ái Quốc: “…”
Bà ta nhận tiền lương của Lục Kính Quốc, tổng cộng là ba mươi lăm đồng, khiến bà ta cười đến mức hai mắt đều híp cả lại.
Lục Giai Giai: “…”
Mẹ Lục nhìn xung quanh, sau đó lén lút cất vào trong ví tiền của mình, chỉ sợ bị người nhìn chằm chằm vào.
Chuyện của nhà họ Trương đã nhắc nhở bà ta làm lính quá nguy hiểm, có tiền tích góp sau này cho dù thằng ba xảy ra chuyện gì thì bà ta cũng có thể nuôi được anh ta, có thể dùng số tiền này để mua đồ cho anh ta.
Số tiền này quá quan trọng!
Lục Giai Giai cũng đi đến cửa sổ nhận tiền, lấy thẻ công tác của mình ra.
“Làm gì thế?”
“Cũng đến ngày phát lương của con rồi.” Lục Giai Giai ngẩng đầu, cười vừa ngoan vừa ngọt ngào: “Lát nữa con nhận được tiền sẽ dẫn mẹ và anh cả đi ăn một bữa ngon.”
“Con gái mẹ hiếu thuận quá.” Mẹ Lục nhỏ giọng hát trong sự cảm động.
Nếu không phải sợ thu hút sự chú ý của người khác thì bà ta đã sớm vỗ đùi rồi.
Nhân viên công tác: “…”
“…” Lục Giai Giai duỗi tay ra sờ mặt, nghiêm túc che giấu vẻ lúng túng, cô đưa thẻ công tác qua, rất nhanh đã nhận được tiền lương.
Nhận tiền lương xong, Lục Giai Giai đưa tiền cho mẹ Lục.
Mẹ Lục nghĩ ngợi rồi giơ tay nhận lấy, nếu không phải đông người thì bà ta còn có thể hát một đoạn.
Lục Giai Giai nhìn vẻ mặt cảm động của mẹ Lục mà da đầu tê rần, dẫn đầu đi đằng trước: “Mẹ, vẫn nên gửi đồ cho anh ba trước đi!”
“Đúng đúng!” Mẹ Lục đi qua bên cạnh, Lục Ái Quốc đang đứng ở cửa.
Ba người đi gửi đồ trước rồi ra ngoài, mẹ Lục lại hỏi bưu cục có người nào gửi đồ cho bà ta hay không.
Quả nhiên nhân viên công tác đưa một bao hàng cho bà ta.
Lục Giai Giai sáp lên nhìn, là Lục Kính Quốc gửi về.
Người đông không tiện mở ra xem, mẹ Lục kêu Lục Ái Quốc mang mấy thứ này về xe, sau đó rời đi cùng Lục Giai Giai.
Bà ta hỏi: “Hôm qua rốt cuộc con nói có phải thật hay không?”
Lục Giai Giai nhỏ giọng: “Mẹ, bây giờ mấy bức tranh cổ đó đều đang ở bãi rác, con từng học về mấy thứ đó ở thời hiện đại nên có khả năng giám định nhất định, còn nữa, bây giờ mấy thứ này đều là giấy vụn, sau khi chúng ta mua, không chỉ có thể giảm bớt tỉ lệ văn vật quốc gia bị thất lạc mà còn buôn một lãi mười nữa.”
…
Nơi thu phế phẩm đến đâu cũng toàn là đồ cũ tồi tàn, phần lớn đều là sách vở hoặc là gỗ, hoàn toàn không thấy sắt vụn đâu.
Dù sao bây giờ sản phẩm làm từ sắt cũng rất hiếm, mua cái chảo sắt cũng rất phiền phức.
Lục Giai Giai tìm được mấy quyển sách có thể giúp đám trẻ trong nhà dễ học hơn.
“Hai người mua sách cũ hả?” Bà cô thu đồng nát hỏi: “Các người muốn mua sách cũng được, nhưng nhất định phải trả đúng giá mà chúng ta muốn bán.”
“Được.” Mẹ Lục thở dài một hơi: “Đám trẻ trong nhà sắp đi học rồi, nhàn rỗi không có việc gì nên tới đây xem sao, chưa chắc đã mua.”
Bây giờ chỉ có cấp ba chứ không có đại học, mua sách cũng không hiếm lạ.
Bà cô kia bĩu môi: “Vậy tự các người xem đi.”
Lục Giai Giai lại chọn sách cũ cấp ba, tìm thêm mấy quyển tài liệu hướng dẫn mà người khác từng làm, cô phủi bụi bên trên và lau thật sạch, chồng từng quyển lên ở bên cạnh.
Lúc này, mẹ Lục nhân lúc người ta không để ý lại mài mấy quyển sách này xuống đất vài phát, bà ta nhìn Lục Giai Giai: “Là mua sách sạch thì rẻ, hay là mua sách cũ thì rẻ? Càng bẩn càng không khiến người chú ý.”