“…” Lục Giai Giai gật đầu, cô có một thư phòng lớn khi ở thời hiện đại, tuy rằng cha mẹ không phải kiểu phần tử văn hóa kia nhưng có một hoài bão, bọn họ yêu cầu Lục Giai Giai phải đối xử thật tốt với mỗi một quyển sách, cho nên cô nhìn thấy sách sẽ có thói quen quý trọng, lau rất sạch.
Cô nhặt được những quyển sách hữu dụng sẽ tùy tiện ném vào trong đống, còn vô tình cố ý quan sát tranh trên đất, nhưng rất nhanh lại bị con ngựa gốm màu nâu trong góc tường thu hút.
Đồ gốm cũng không lớn, cao khoảng hơn hai mươi mét, thuộc kiểu đồ sứ nhỏ, một nửa phần đuôi của nó lún vào trong đất, đầu hướng lên đối diện với mái hiên, trên người toàn là đốm bùn để lại sau cơn mưa.
Lục Giai Giai đi qua rút nó ra khỏi mặt đất, cô nhìn thật kỹ, đôi mắt càng ngày càng sáng hơn, nếu cô không đoán lầm thì đây là gốm màu đời Đường.
Văn vật quý giá ở đời sau, không ngờ đến bây giờ lại bị coi thành rác rưởi không người hỏi đến.
Lục Giai Giai quay đầu đối diện với ánh mắt của mẹ Lục, cằm hơi hạ xuống, mẹ Lục lập tức hiểu ý ngay.
“Cái thứ tồi tàn gì thế?” Mẹ Lục đi qua, trừng to mắt: “Đây không phải là đồ chơi hay sao? Mấy đứa nhỏ trong nhà cãi nhau vì mấy thứ vô dụng này, con thật sự muốn mua cho bọn nó à, đồ cũ không thể ăn, không thể uống, mau vất đi đi.”
“Không phải Thạch Đầu nói muốn chơi ngựa sao ạ? Vừa vặn mua về cho tụi nhỏ sờ chơi.”
Mẹ Lục tiếp tục trừng mắt: “Không được, cái thứ tồi tàn này không thể ăn không thể uống, chiều chúng nó làm gì? Ném đi.”
“Được rồi.” Lục Giai Giai đặt xuống đất với vẻ luyến tiếc.
Bà cô đảo trắng mắt, thuận miệng nói: “Toàn là mấy thứ nát vô dụng, muốn thì tặng cô đấy.”
Lục Giai Giai lập tức nhặt con ngựa trên đất lên, cười ngoan ngoãn: “Cảm ơn bác gái.”
Bà cô: “…”
Cô lại nhìn trúng một bức tranh, đôi mắt hơi đảo, ngay lúc bà cô đi qua không cẩn thận làm rách một lỗ to ở phía rìa bên dưới.
Cô vội vàng nhặt lên: “Tự… tự nó rách, không phải cháu xé…”
Mẹ Lục lập tức đi qua, vỗ nhẹ vào lưng Lục Giai Giai, Lục Giai Giai thì lại rụt cổ.
Mẹ Lục hung dữ nói: “Con nhỏ ngốc nhà con, con làm hỏng bức tranh tồi tàn này rồi, giờ chúng ta có phải mua không đây, con nói xem sao con lại phá nhà như thế hả? Chúng ta lấy nó có tác dụng gì, bên trên tả tơi toàn là đất, mua về nhà làm củi đốt à?”
Bà ta nói rồi đá bức tranh đó một cái, nhìn bà cô thu đồng nát ở phía đối diện: “Cái đó không phải chúng tôi xé, chúng tôi không lấy!”
“…” Bà cô vừa rồi vốn chỉ khách sáo một chút nhưng không ngờ vậy mà Lục Giai Giai thật sự lấy con ngựa gốm.
Tuy rằng là đồ cũ ném đi nhưng trong lòng bà ta vẫn khó chịu, cảm thấy bị người chiếm lời.
Nhưng bây giờ cặp mẹ con này đã làm hỏng đồ, thái độ khoa trương này là sao đây hả? Nhất định phải mua cho bà ta!
Bà cô tức đỏ cả mắt: “Con gái bà làm hỏng đồ, nói không mua thì không mua à, tôi nói cho bà biết hôm nay nếu như các người không mua thì đừng hòng đi.”
Mẹ Lục giả bộ đuối lý, lại vỗ một cái vào vai Lục Giai Giai với vẻ chột dạ: “Con ranh chết tiệt, con nhìn xem con đã gây ra phiền phức gì đi.”
Lục Giai Giai chớp mắt một cách vô cùng đáng thương: “Mẹ, mẹ đừng đánh, dù sao mấy thứ này cũng không đáng tiền, chúng ta cứ mua đi.”
“Mua mua mua, ở nhà không cần ăn cơm à.” Mẹ Lục lẩm bẩm.
Bà ta lấy cái gùi sau lưng xuống, bên trong đựng một ít sách cũ, hỏi thẳng: “Bao nhiêu tiền?”
Bà cô cũng nhận qua với vẻ bất thiện, trực tiếp nhét bức tranh đó vào gùi, cho lên cân nhìn: “Năm hào.”
“Không đúng, mấy cái này không đến năm hào.” Mẹ Lục nhìn số cân.
“Dư ra là tiền của bức tranh này.”
“Vậy cũng không được, bức này mà đáng một hào sao? Bà nghĩ tôi đây coi tiền như rác chắc!”
“Mẹ.” Lục Giai Giai chỉ vào một khúc gỗ phía xa với vẻ khổ sở: “Khúc gỗ khắc con thỏ đó giống con thú cầm tinh của con, mẹ, chúng ta bỏ thêm năm hào, mẹ tặng khúc gỗ đó cho con đi.”
“Con nhỏ chết tiệt nhà con, cần khúc gỗ nát đó làm gì? Có tác dụng mẹ gì đâu, cái thứ phá nhà này, mẹ không nên dẫn con tới, nó có thể đáng giá một hào được sao?” Mẹ Lục tức giận lại vỗ vào vai Lục Giai Giai, còn đẩy nhẹ cô một cái.